Nàng đột nhiên xoay người, vươn tay kéo Mai Trục Vũ nằm xuống, nàng không nói gì, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Đêm ấy không dài, ngoài cửa sổ rất nhanh đã hiện ra ánh bình minh.
Khi tiếng chuông trống từ hoàng thành tỏa ra đến các phường nội bộ vang lên, Vũ Trinh mới chỉ ngủ được chưa lâu.
Nàng cảm thấy bị quấy rây, tay ở bên cạnh mò mẫm lung tung một chút, mò được một vật gì đó, liền đem mình chôn vào.
Mai Trục Vũ bị tiếng chuông trống bên ngoài cùng nương tử nhà mình đánh thức, hắn mơ màng mở mắt ra, thấy Vũ Trinh cau mày trốn vào trong ngực hắn, lập tức ý thức được điều gì, đưa tay che lỗ tai cho nàng, quả nhiên thấy nàng giãn lông mày ra, một tay ôm lấy eo hắn lại ngủ thiếp đi.
Tiếng chuông trống phải chia làm mấy lần vang lên rất lâu, Mai Trục Vũ bình thường nghe tiếng chuông đầu tiên đã dậy, ngồi tĩnh tọa thở ra trong sân hai khắc, múa kiếm hai khắc, sau đó rửa mặt chuẩn bị ăn điểm tâm, rồi cưỡi ngựa đi trực, gặp phải đại triều hội thì càng phải dậy sớm hơn.
Nhưng hôm nay, hắn nằm đây, chỉ cảm thấy chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn nhìn ngắm Vũ Trinh.
Đột nhiên bàn tay đang ôm eo hắn dịch ra, Mai Trục Vũ cảm thấy trước mắt tối sầm, mắt mình bị che khuất.
Vũ Trinh dùng giọng buồn ngủ hơi mang chút âm mũi nói: "Bị chàng nhìn khiến ta không ngủ được."
Mai Trục Vũ xin lỗi, Vũ Trinh mở một con mắt ra, liếc nhìn hắn một cái.
"Chàng hãy nhìn ra ngoài cửa sổ xem."
Mai Trục Vũ nghe theo lời quay đầu nhìn ra.
Cả vườn mẫu đơn đang lấp lánh dưới ánh bình minh, có lẽ là do sương sớm đọng trên cánh hoa.
Không khí buổi sáng trong lành vô cùng, vẫn còn vương vấn mùi hương nhàn nhạt, nhưng không hiểu sao Mai Trục Vũ lại cảm thấy hương thơm ấy không được nồng nàn như tối hôm qua.
Vũ Trinh ngồi dậy, gác cằm lên vai hắn, cùng nhìn ra bụi mẫu đơn bên ngoài.
"Đẹp mắt không?"
"Đẹp mắt."
Vũ Trinh hôn lên má hắn một cái, rồi nằm xuống, gối đầu lên lưng hắn, lười biếng nói: "Đã đẹp mắt thì cứ ngắm hoa đi, ta ngủ thêm một lát nữa."
Mai Trục Vũ lần tìm bàn tay nàng dưới lớp chăn mỏng, nắm chặt lấy, lặng lẽ ngắm nhìn những bông mẫu đơn bên ngoài, mãi cho đến khi trời đã sáng rõ.
Chung quy không quen ở trên giường ngủ quá muộn, Mai Trục Vũ đứng dậy, nhẹ nhàng thu dọn phòng, đóng hai cánh cửa sổ mở rộng lại, chỉ để lại một khe hở nhỏ, sau đó đi ra ngoài.
Đợi Vũ Trinh mặc xong quần áo đi ra, nhìn thấy phụ thân mình và tân lang đang ngồi uống trà trong sảnh.
"Phía nam truyền đến cách uống này, hiện giờ chùa miếu trong ngoài thành Trường An đều ưa thích cách uống này, lúc trước cháu Bùi gia cũng đã dạy ta pha trà, con nếm thử xem." Dự Quốc Công cười híp mắt, dáng vẻ từ ái.
Vũ Trinh dựa vào cửa nhìn một hồi, gõ gõ giá gỗ bên cạnh, đợi hai người nhìn sang nàng mới nói: "Trà đó không ngon, một chút vị cũng không có."
Dự Quốc Công thấy dáng vẻ vô lễ của nàng, liền vô thức nghiêm mặt, lại nhìn con rể chính trực, càng cảm thấy con gái mình không có quy củ, lập tức muốn giáo huấn, ai ngờ lời còn chưa nói ra khỏi miệng, liền nghe con rể nói: "Lần sau không thể dậy muộn như vậy, bỏ lỡ giờ cơm không ăn gì, sẽ không có lợi cho thân thể."
Dự Quốc Công trong lòng giật mình, nữ nhi nhà mình thì mình hiểu rõ, nàng ghét nghe những chuyện này nhất, cho dù là phụ thân nàng nói thêm vài câu nàng cũng phiền.
Dự Quốc Công chưa từng nghe nói về chuyện ở chung của bọn họ ra sao, bây giờ nghe con rể quản nữ nhi, liền lo lắng nữ nhi nổi giận.
Ngày tân hôn đầu tiên này, nếu thật sự cãi nhau thì không xong.
Ông hắng giọng muốn nói điều gì, bên kia Vũ Trinh đã trả lời, nàng ừ một tiếng, không thấy tức giận, cũng chẳng thấy vui mừng, chỉ là vẻ mặt bình thường bước tới, miệng nói: "Chàng sáng sớm ăn món gì?"
Mai Trục Vũ đáp, lại hỏi nàng có phải cũng ăn một chút lót dạ hay không, Vũ Trinh gật đầu, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài, dường như muốn đi lấy bữa sáng đã chuẩn bị cho nàng nhưng đã trễ hơn một canh giờ.
Mai Trục Vũ đi rồi, Vũ Trinh ngồi vào vị trí của hắn, còn thuận tay bưng lên chén trà vừa rồi người ta uống dở, nhận xét một câu: "Quả nhiên không ngon." Rồi uống cạn một hơi.
Dự Quốc Công nhìn nàng có chút không hiểu.
Nhưng trong lòng ông thầm vui mừng, xem ra không cần lo lắng nhiều, ông vẫn nên sớm trở về chùa một chút.
Mai Trục Vũ có mấy ngày nghỉ hôn lễ, không cần đến nha môn Hình bộ, hai ngày đầu hắn đều ngủ ở phủ Dự Quốc Công, nhưng hai ngày sau, hắn vẫn trở về tư thất của mình ở phường Thường Nhạc.
Bao gồm cả Dự Công.
Dù sao hiện giờ ở Trường An có rất nhiều quý nữ xuất giá, cũng thích ở nhà nương gia của mình, chứ không phải ở nhà phu quân, phong khí như thế, tính cách Vũ Trinh lại là như vậy, không có khả năng đi theo Mai Trục Vũ trở về tư thất của hắn.