Mãn Triều Văn Võ Đều Không Biết Ta Mê Hoặc Chúa

Chương 7:

Chương 7:
Ta cảm thấy thái độ của Tiêu Tĩnh Đình đối với ta hơi kỳ lạ.
Kỳ lạ ở chỗ nào thì ta cũng không thể nói rõ.
Những năm làm việc ở phủ Hoàn Vương, ta tôn hắn là chủ công mà ta thề chết trung thành.
Hắn đối xử với ta cũng như với những thuộc hạ bình thường khác.
Bên cạnh Tiêu Tĩnh Đình.
Ta chỉ làm nhiệm vụ nhận lệnh và phục mệnh, vào những thời điểm mấu chốt thì trở thành một thanh đao sắc bén có thể giết người đổ máu, ngoài ra không còn gì khác.
Còn bản thân thanh “đao” này có bị cùn hay không, có cần phải mài giũa hay không.
Đó cũng không phải là việc mà các chủ tử nên để mắt tới.
Từ xưa đến nay, bề trên dùng người chủ yếu nhìn vào lòng trung thành, sau đó mới đến năng lực.
Đi đến bước đường này, ta và Tiêu Tĩnh Đình không thể nào còn là quan hệ quân thần nữa.
Nhưng hắn vẫn lặn lội ngàn dặm đến một nơi khỉ ho cò gáy như Tam Giang, khăng khăng muốn đưa ta về kinh.
Cộng thêm hành vi bất thường lúc này, thật sự khiến người ta khó mà đoán được.
Tiêu Tĩnh Đình sai nội thị đưa ta đến một khoang thuyền nhỏ hơn ở phía đuôi.
Vào cửa thấy Huyền Vũ đang ngồi trên ghế, vẻ mặt như trời sập.
Thấy ta, hắn không khỏi giật mình kinh ngạc.
Sau khi nội thị lui xuống, ta tiến lên đánh giá hắn một lượt.
Không bị tra tấn, cũng không thiếu tay thiếu chân.
“Bệ hạ... không làm khó ngươi chứ.” Ta không yên tâm hỏi hắn.
Huyền Vũ lắc đầu: “Ta vẫn bị giam ở đây, ngay cả mặt bệ hạ cũng chưa được gặp.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, đột nhiên như nhớ ra điều gì.
“Đại ca, nếu bệ hạ truy cứu, liệu có liên lụy đến A Uyển không?” Huyền Vũ nắm lấy cánh tay ta, lực đạo không hề nhẹ.
“Bệ hạ không phải là người lạm sát kẻ vô tội...” Ta nhất thời không biết nói gì để an ủi hắn, “Bệ hạ... còn bằng lòng từ kinh thành mời cao nhân đến giải độc cho ta.”
“Ngươi trúng độc?”
Huyền Vũ lùi lại ba bước với vẻ mặt không thể tin được.
“Là bệ hạ...?” Huyền Vũ hỏi.
“Đương nhiên không phải, là vết thương cũ.” Ta không khỏi nâng cao giọng, suy nghĩ hồi lâu, cẩn thận nói.
Huyền Vũ tỏ vẻ bán tín bán nghi.
Là thuộc hạ của ta, rất nhiều chuyện trong quá khứ, Huyền Vũ và Mặc Vũ không hề biết chi tiết.
Những quy định ràng buộc ảnh vệ của phủ Hoàn Vương nhiều vô kể.
Những năm này, việc quyết định xử tử ai, đàn áp ai, thân phận của mục tiêu nhiệm vụ chỉ dừng lại ở tầng của ta.
Phòng khi có người không may bị bắt, không chịu nổi cực hình.
“Bệ hạ ghét nhất là những kẻ dùng độc, cho dù ta có tội đáng chết, hắn cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn này.”
Ta nói rồi hạ giọng, “Là lần từ Mạc Bắc về kinh thành... trúng phục kích của Đông Cung.”
Ta kể lại toàn bộ quá trình trúng độc cho hắn.
“Thiên Tuyệt Liên?” Huyền Vũ kinh hãi nhìn ta, im lặng một lát lẩm bẩm, “Trên đời này còn có người giải được loại độc này sao?”
Huyền Vũ giỏi dùng độc, nắm rõ tính chất của các loại độc.
“Loại độc này, khắp thiên hạ, nếu không phải thần y Nhan Lý, e rằng không ai có thể giải được.” Huyền Vũ lầm bầm.
Ta không dám nói cho Huyền Vũ biết thân phận của vị đại phu mà Tiêu Tĩnh Đình mời đến.
Thấy ta im lặng, Huyền Vũ liền không dám hỏi thêm nữa.
Tiêu Tĩnh Đình vẫn để mặc hai chúng ta.
Mãi đến trưa ngày hôm sau, mới có người truyền chỉ đến.
Hắn sai người đưa Huyền Vũ xuống thuyền, cho phép hắn quay về cửa hàng trông nom việc buôn bán.
Chỉ giữ lại một mình ta.
Thường công công, người lo việc sinh hoạt cho Tiêu Tĩnh Đình, đưa ta đến phòng của hắn.
Trong phòng đốt hương an tức...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất