Mãn Triều Văn Võ Đều Không Biết Ta Mê Hoặc Chúa

Chương 8:

Chương 8:
Trên bàn chính giữa bày bảy tám món đặc sản địa phương.
Tiêu Tĩnh Đình mặc thường phục, ngồi ở vị trí chủ tọa, giơ tay cho mọi người lui ra, cử chỉ cao quý khiến người ta không thể rời mắt.
Hắn ra hiệu cho ta ngồi xuống.
Ta chần chừ không dám ngồi.
“Trẫm đã cho Huyền Vũ về, lại không truy tội Mặc Vũ, ngươi vẫn không hài lòng sao?” Tiêu Tĩnh Đình mặt mày u ám.
Nghe đến đây, ta không giấu được vẻ vui mừng, vội quỳ xuống trước mặt hắn: “Thần thay Huyền Vũ và Mặc Vũ tạ ơn bệ hạ đã tha thứ.”
“Đất lạnh, đứng lên đi.” Tiêu Tĩnh Đình nhàn nhạt nói.
Quân thần ngồi cùng bàn ăn, có thể coi là ơn huệ của thiên tử.
Tim ta treo lơ lửng ở cổ họng, vẫn không dám cầm đũa.
Ánh mắt Tiêu Tĩnh Đình vẫn luôn ở trên người ta, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Còn muốn trẫm đút cho ngươi sao?”
Lúc này ta mới hoảng loạn bưng bát lên.
Đối diện với mâm cao cỗ đầy này, ta đang tính toán nên gắp từ đâu.
“Trên người ngươi, ngoài Thiên Tuyệt Liên, còn có bệnh cũ nào khác không.” Tiêu Tĩnh Đình hỏi với thái độ hòa hoãn.
Ta lắc đầu, gắp một miếng rau xanh trước mặt, thành thật bẩm báo.
“Đều là những vết thương ngoài da, thần còn trẻ, cho nên không để lại di chứng nghiêm trọng nào.”
Tiêu Tĩnh Đình hiểu ra, gật đầu, nhìn ta một lúc rồi đột nhiên đứng dậy.
“Ngươi tự ăn đi, trẫm có việc công phải ra ngoài vài canh giờ, có việc gì có thể dặn Thường công công.” Nói xong, hắn quay người sải bước ra khỏi khoang thuyền.
Sau khi Tiêu Tĩnh Đình đi, ta nửa ngày mới hoàn hồn.
Việc cùng hắn ở chung một phòng ăn cơm quả thực khiến ta vô cùng không thoải mái.
Nhưng việc hắn ta bỏ đi giữa chừng, để lại một mình ta ở đây, cũng không khá hơn việc đối diện với hắn là bao.
Ta ăn qua loa, vừa định đứng dậy, Thường công công canh gác ngoài cửa liền nghe tiếng vào.
“Đại nhân dùng xong rồi?” Thường công công liếc nhìn mặt bàn rồi hỏi nhỏ.
Ta bối rối gật đầu.
Ông liền sai người vào dọn đồ ăn, đặt lên một tách trà.
“Đại nhân, bệ hạ dặn người không được tự tiện đi lại, cũng không được xuống thuyền, nếu có gì cần cứ gọi lão nô vào.” Nói xong, ông khom lưng chuẩn bị lui xuống.
Trong lòng ta càng thêm thấp thỏm, lấy hết can đảm hỏi: “Thường công công, rốt cuộc bệ hạ làm như vậy có ý gì?”
Thường công công là người hầu cận Tiêu Tĩnh Đình đã mấy chục năm, từ khi hắn còn ở tiềm để.
Ông là người hiểu rõ nhất tính tình của bệ hạ, tính cách cũng khiêm hòa, chất phác.
“Đại nhân hà tất phải nghĩ nhiều, rất nhiều chuyện không tiện nói với người ngoài, người theo bệ hạ nhiều năm như vậy, lại ở chung một phòng.”
Thường công công cười đầy ẩn ý, ngập ngừng rồi nói tiếp, “Sao lại không nhìn ra chứ?”
Câu nói này khiến ta mơ hồ.
“Lời của công công, thần thật sự là...” Ta lòng đầy nghi hoặc.
“Rượu đêm đó, lão nô đã chuẩn bị sẵn từ sớm.” Thường công công cung kính nói, “Lần đầu làm chuyện phòng the, không thể thiếu...”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất