Chương 16: Gây họa
Từ khi có được hai kiếm pháp đại tuyệt đỉnh , Kỷ Ninh liền cắm đầu vào khổ luyện. Chiêu số trong "Tích Thủy Kinh" và "Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên" có thể thi triển được thì xem như thực lực có chút tăng lên. Có điều cũng chỉ tăng lên chút da lông, chứ chưa tính là có thành tựu. Vì dù sao phụ thân Kỷ Nhất Xuyên từ trước đến nay đều đã tìm hiểu "Tích Thủy Kinh".
Điện Quang Hỏa Thạch là một trong tam đại sát chiêu của "Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên", miêu tả chỉ có một chữ: "Nhanh"
Như lôi điện, như tật hỏa!
"Kiếm pháp và bộ pháp của Ninh Nhi trở nên tinh diệu hơn rồi". Trên khán đài Uất Trì Tuyết mở miệng khen, "Tiếu Nguyệt Lang mặc dù rất nhanh, tốc độ hơn nhiều so với Ninh Nhi, thế nhưng Ninh Nhi dựa vào "Phong Ảnh Bộ" lần lượt chuyển hướng, hoàn toàn khống chế được cả chiến cuộc. Kiếm pháp của nó đã Nhập Vi, trong nháy mắt có thể biến hóa vô số lần, ít nhất khi đối đầu với lang yêu này cũng không bị rơi vào hoàn cảnh xấu."
Kỷ Nhất Xuyên gật đầu: "Có Thần Ma luyện thể, Kỷ Ninh chiếm ưu thế về lực lượng nhưng tốc độ hơi yếu… Bất quá dù sao đây cũng là một con thần thú, sức sống rất mạnh. Chút thương thế ấy đối với nó mà nói thì chả thấm vào đâu. Nó lại đấu rất liều mạng, Kỷ Ninh thì chưa trải qua chiến đấu sống chết kịch liệt như thế bao giờ, kết quả rất khó nói."
Dưới sân đấu, Kỷ Ninh đang có cảm giác như mọi thứ đều nằm trong tay mình, liền cầm kiếm tiếp tục đến gần Tiếu Nguyệt Lang.
"Gào ú!", Cảm giác được uy hiếp tử vong từ thiếu niên trước mặt, Tiếu Nguyệt Lang liền tru lên một tiếng, bộ lông màu bạc liền dựng lên, từng cây lông như châm đâm, đôi mắt cũng dựng thẳng lên, trong đồng tử chớp lóe bích quang. Người nào quen thuộc với Tiếu Nguyệt Lang sẽ nhận ra rằng nó đã tiến vào trạng thái liều chết.
Một cổ khí thế vô hình tràn đến, khiến cho Kỷ Ninh cứng người lại.
Sát khí?
"Gừ!" Tiếu Nguyệt Lang đột nhiên phi nhanh đến. Mặt đất chấn động.
Kỷ Ninh liền xoay người như một con gió nhẹ, chỉ vài bước đơn giản đã thay đổi phương vị, đồng thời kiếm quang lóe lên… Phốc! Máu tươi lại vẩy ra lần nữa, trên ngực Tiếu Nguyệt Lang liền xuất hiện thêm một vết thương lớn, có điều Tiếu Nguyệt Lang chẳng hề quan tâm đến, hai lợi trảo cứ thế chụp vào Kỷ Ninh. Móng vuốt giống như cây đao, xẹt qua không khí.
Kỷ Ninh bình tĩnh lùi lại đồng thời giơ kiếm lên đỡ.
"Két!" Trảo bên trái của Tiếu Nguyệt Lang đụng vào lợi kiếm, một cái vuốt giống như móc, trực tiếp bắt được thân kiếm. Có điều với lực lượng như Thần Ma của Kỷ Ninh, kiếm của hắn nào có dễ dàng bị móc đi như thế? Nếu là va chạm xong liền lựa theo lực đạo tránh ra còn tốt, muốn bỏ qua lực lượng bắt lấy thân kiếm, dùng một trảo để ngăn cản cổ lực này đánh vào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Két, chân trái của Tiếu Nguyệt Lang tóe máu lên, có tiếng gãy xương vang lên.
Rắc rắc!
Có điều trảo còn lại cũng chụp vào ngực Kỷ Ninh, khoảng cách quá gần, không thể ngăn cản. Kỷ Ninh chỉ có thể hít sâu một mơi, ngực hõm xuống ba phần so với bình thường. Xuy! Xuy! Xuy! Phần da thú cứng cỏi chỗ lồng ngực Kỷ Ninh bị xé rách một cái khe, máu tươi vẩy ra, cả người Kỷ Ninh bay đi, va vào mặt đấy, trực tiếp làm nứt cả lớp đất
Vèo! Vừa rơi xuống, Kỷ Ninh liền bắn người một cái, cách ra một khoảng.
"Bị thương rồi!" Kỷ Ninh liếc nhìn Tiếu Nguyệt Lang, đồng tử co lại.
Một kiếm vừa rồi, trảo của Tiếu Nguyệt Lang lại chế trụ được thân kiếm. Nó không sợ tự hại mình cũng phải công kích. Chân trái trước của nó xem như phế đi một nửa, tốc độ chắc sẽ giảm nhiều. Có điều lại đánh trúng trước ngực mình, làm xuất hiện một vết rách. Phần da thú này là một da lông của một con Tiên Thiên thú tạo thành, không có yêu lực rót vào nên phòng ngự yếu đi nhiều. Chứ bình thường bộ da của Tiên Thiên thú có thể ngăn cản Hậu Thiên yêu thú cắn xé.
Có điều Tiếu Nguyệt Lang là thần thú, một kích toàn lực miễn cưỡng có thể làm rách một cái khe.
Vì muốn tôi luyện chính mình, thế nên mặc dù Kỷ Ninh có Kim Thần Y hộ thể, theo lý thì có thể bảo hộ mọi chỗ trên làn da. Hắn lại rút nhỏ phạm vi bảo vệ lại, chỉ đem bảo hộ một vài chỗ yếu hại.
"Chiến đấu sống chết khác hoàn toàn với luận bàn. Ta không thể lấy kinh nghiệm tích lũy từ luân bàn để chiến đấu với nó được." Kỷ Ninh nhanh chóng thay đổi lối suy nghĩ, "Luận bàn bình thường ai cũng sẽ không tự hại mình, có điều nếu là chiến đấu sống chết, với mục đích là giết được đối thủ, có thể không tiếc hết thảy."
"Ta lại càng phải cảnh giác hơn nữa."
Kỷ Ninh giống như một khối bọt biển, nhanh chóng hấp thu kinh nghiệm. Vết thương trước lồng ngực hắn nhanh chóng thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường cũng thấy được. Máu liền ngừng chảy, miệng vết thương rất nhanh khép lại biến thành một đường màu đỏ. Cuối cùng là làn da trắng nõn, không một tì vết nào!
Đây là sức khôi phục cường đại của Thần Ma luyện thể.
Thông thường với pháp môn Thần Ma luyện thế, chỉ cần bước vào Tiên Thiên đã có thể "Đoạn tí trọng sinh". Mà Kỷ Ninh có được chính là loại pháp môn Thần Ma luyện thể đứng đầu, thế nên bây giờ sức khôi phục cũng không khác bao nhiêu với "Đoạn tí trọng sinh".
"Khá lắm!" Kỷ Ninh nhếch miệng cười, "Thế nhưng nó vẫn tóm được kiếm của ta."
"Gừ!" Dưới chân của Tiếu Nguyệt Lang chính là chuôi kiếm của Kỷ Ninh. Nó nhìn Kỷ Ninh, trong mắt mang theo điên cuồng vô hạn. Theo sự khôi phục đáng sợ của con người đang đứng trước mặt, nó hiểu được đây là một tên Ma Thần khoác da người, sức khôi phục còn cường đại hơn một đầu thần thú như nó.
Tay phải Kỷ Ninh nhoáng lên, trong tay lần nữa lại xuất hiện một thanh lợi kiếm.
"Lại đến."
Kỷ Ninh liền hóa thành ảo ảnh, lao thẳng tới Tiếu Nguyệt Lang.
"Gào!" Tiếu Nguyệt Lang cũng phóng đi.
Hai người giao thủ liên tục, mỗi lần giao thủ là giữa lằn ranh sống chết. Kỷ Ninh có được sức khôi phục cường đại, lực lượng đáng sợ, kiếm pháp sắc bén! Mà Tiếu Nguyệt Lang thì có răng nanh, lợi trảo, đuôi… tất cả đều là vũ khí. Hơn nữa thân thể to lớn khiến cho vết thương đao kiếm bình thường không có uy hiếp lớn đối với nó.
"Cũng đành đem Kim Thần Y bảo vệ chỗ yếu hại rồi." Kỷ Nhất Xuyên liền lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy.
"Ninh Nhi muốn liều mạng rồi." Uất Trì Tuyết nhìn thấy cảnh này liền hoảng hốt.
Trên người con trai loang lổ vết máu, sao mẫu thân lại không lo lắng được?
"Yên tâm, Kỷ Ninh đã dùng Kim Thần Y bảo vệ chỗ yếu hại của mình, cho dù có bị thương thì cũng sẽ không trí mạng." Kỷ Nhất Xuyên nói, "Cùng lắm là cụt tay, gãy chân linh tinh thôi… Với sức khôi phục của hắn cùng lắm hao phí mấy canh giờ lại mọc ra ấy mà."
"Cụt tay gãy chân?" Uất Trì Tuyết không nhịn được, như có lửa đốt trong lòng. Nàng hiểu được đây là gian khổ phải trải qua trên con đường trở thành cường giả.
"Hộc!" "Hộc!" "Hộc!", Mặc dù là với thể chất của Kỷ Ninh thì giờ này cũng phải thở gấp. Trên người hắn cũng đã có nhiều chỗ tổn hạn, vết thương đang tự động nhanh chóng khép lại.
"Gừ!"
Tiếu Nguyệt Lang phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng. Nó đang cố gắng đứng thẳng lên, có điều hai chân nó đang run bần bật, tựa hồ lúc nào cũng có thể quỵ xuống. Trên người nó có hơn mười vết thương rất lớn, đặc biệt đầu lại có thêm một vết thương lớn chọc qua.
Hai xương đùi của nó đã bị chặt gãy, miễn cưỡng đứng được là hoàn toàn dựa vào nghị lực.
"Ngươi thua." Kỷ Ninh lau vết máu dưới khóe mắt, trầm giọng nói, "Thực lực của ta mạnh hơn ngươi, thế nhưng chật vật như vậy mới thắng được. Đây là do ta không đủ bình tĩnh trước sự điên cuồng của ngươi, không thể phát huy toàn bộ thực lực. Ngươi là yêu thú đầu tiên ta giết, thế nên ta sẽ để cho ngươi chết dưới thực lực mạnh nhất của ta!"
Vù! Tay trái Kỷ Ninh bỗng xuất hiện một thanh lợi kiếm. Hắn cầm song kiếm nhìn Tiếu Nguyệt Lang.
Vèo!
Trong nháy mắt Kỷ Ninh hóa thành một đạo tàn ảnh lao thẳng tới Tiếu Nguyệt Lang. Tiếu Nguyệt Lang cũng phát ra tiếng kêu cuối cùng rồi đánh về phía Kỷ Ninh.
Hai đạo kiếm quang lớn lóe lên hủy đi một chân trước của Tiếu Nguyệt Lang, lại lóe lên lần nữa, trên đầu nó xuất hiện một vết thương chéo lớn, máu, óc đều vẩy ra cả bên ngoài.
Kỷ Ninh đáp xuống đất.
Tiếu Nguyệt Lang ngã ầm xuống đất. Máu óc lẫn lộn chảy ra từ vết thương trên đầu nó, bùn đất dính đầy trên bộ lông. Cả bộ lông xinh đẹp cao thượng màu bạc giờ đây bê bết bùn đất và máu, trở nên bẩn thỉu không chịu nổi. Một đầu lang yêu có Thần Ma huyết mạch cứ thế mà chết.
"Cảm giác thế nào?" Trên khán đài, Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai hỏi.
"Rất sảng khoái." Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn phụ thân, trong đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết, "Mỗi ngày đánh một trận như thế này thì tuyệt."
Kỷ Nhất Xuyên run rẩy khóe mắt, quát: "Ngươi nghĩ Hậu Thiên viên mãn yêu thú là rau cải trắng à mà dễ bắt sống thế? Ba ngày một lần là quá lắm rồi. Hơn nữa phần lớn là yêu thú thông thường thôi, còn muốn thần thú thì phải xem vận khí của ngươi. Ta sẽ an bàn cho Long Bảo đem Hậu Thiên yêu thú lợi hại nhất cho ngươi luyện kiếm."
Kỷ Ninh gật đầu đáp: "Nếu là yêu thú hơi yếu, sẽ chỉ sử dụng nội kình mà thôi."
Với thân thể lực lượng như Thần Ma của hắn, Hậu thiên viên mãn yêu thú thông thường xác định là chỉ có bị chà đạp. Chỉ có loại thần thú có Thần ma huyết mạch này mới có khả năng đấu lại với hắn.
Thời gian trôi qua.
Sau từng tràng chém giết với yêu thú, kiếm pháp và bộ pháp của Kỷ Ninh càng thêm tinh diệu, đồng thời hắn cũng hiểu được rằng trong chiến đấu sống chết việc giữ cho lòng yên tĩnh là cực kỳ trọng yếu. Tâm nếu không yên tĩnh thì khó mà phát huy hoàn mỹ thực lực của mình.
Mùa thu đã đến, mặt đất trở nên lạnh như băng. Đối với một ít bộ lạc nhỏ yếu thì việc sinh tồn càng trở nên khó khăn. Đặc biệt lại còn gặp phải một ít yêu thú trong thâm sơn đại trạch tàn sát bừa bãi, một ít tiểu bộ lạc không chừng sẽ lâm vào cảnh diệt tộc!
Rầm rầm rầm!
Mặt đất bỗng rung lên.
Ở trên một cái đồng cỏ dại hoang vu, một đoàn Hắc Giáp Vệ cưỡi Trường mao thú, như một dòng nước lũ màu đen tràn vào vùng đất này.
"Ngừng." Một tiếng quát lạnh vang lên, ba trăm hắc giáp vệ sỹ đều dừng lại.
"Thống lĩnh, đây là địa phương cuối cùng mà đầu xà yêu kia xuất hiện. Ba ngày trước nó đột nhiên xông vào bộ lạc Tiêm Giác, nuốt sống mười tám người, giết chết hơn trăm người, làm cho bộ lạc Tiêm giác hoàn toàn tán loạn." Một gã Hắc Giáp Vệ cung kính nói, "Đầu xà yêu này quấy phá hơn một tháng, đã giết chết hơn ngàn người, tàn phá hai mươi bộ lạc. Bất quá đều là bộ lạc nhỏ… Dựa theo phỏng đoán xem chừng là Hậu Thiên viên mãn, là yêu thú có thần ma huyết mạch, hoặc đại yêu mới vào Tiên Thiên."
"Vâng".
Một nam tử cưỡi hổ trắng, mặc giáp màu lửa đỏ gật đầu, "Đầu xà yêu này lại tùy ý làm hại trong lãnh địa của Kỷ Tộc Tây Phủ thống lĩnh, phải tru diệt. Vị trí xuất hiện của nó đều ở xung quanh đây. Bọn ngươi chia làm ba mươi tiểu đội, điều tra các nơi. Nếu phát hiện được liền lập tức phát ra tiễn lệnh."
"Dạ." Ba trăm Hắc giáp Vệ đồng thanh hô tuân mệnh.
Ba trăm Hắc giáp vệ rất nhanh chia ra, hóa thành ba mươi tiểu đội, mỗi đội một hướng bắt đầu tìm kiếm.
Đào Tiểu Vũ eBook
Tải eBook: www.dtv-ebook.com