Mãng Hoang Kỷ

Chương 4: Bột Tử Thiện, chết!

Chương 4: Bột Tử Thiện, chết!
Kỷ Ninh chưa bao giờ thi triển quan tầng thứ sáu Tiểu Thiên kiếm trận, lúc đầu khi ở trong Thủy Phủ thi triển tầng thứ năm đã là cực hạn của hắn rồi. Có điều từ khi tìm hiểu 'Trận Pháp Cửu Quyển' thì hắn càng hiểu được cách điều khiển khéo léo nên lúc trước có thể nhẹ nhàng thi triển ra tầng thứ năm. Hắn cảm giác được tuy tầng thứ sáu khó khăn nhưng chính mình vẫn có khả năng thành công.

"Phải thành công. Không thành công thì chỉ có chết!" Kỷ Ninh dùng hết sức điều khiển, chỉ thấy bốn trăm tám mươi sáu lưỡi pháp bảo kiếm khí đều lơ lửng xung quanh. Một vài 'kiếm khí' được Kỷ Ninh cố gắng dùng thần niệm khống chế, còn những kiếm khác thì được dẫn dắt theo. Trong lúc nhất thời bốn trăm tám mươi sáu pháp bảo kiếm khí giống như sóng nước chìm nổi không yên.

Tuy khó khăn nhưng cuối cùng thì bốn trăm tám mươi sáu pháp bảo kiếm khí cũng tỏa ra bạch quang nhàn nhạt.

"Thành công rồi!" Tuy lúc này Kỷ Ninh đang phải chống cự với đám độc trùng kia, thậm chí liên tục bị độc trùng cắn, lại còn phải tránh né con cương thi màu đen đang đuổi giết sau lưng. Nhưng Kỷ Ninh lại vô cùng kích động! Với thành tựu đạt được ở trận pháp hắn đã thật sự có thể thi triển ra tầng thứ sáu Tiểu Thiên kiếm trận.

"Giết!" Kỷ Ninh mang ánh mắt điên cuồng nhìn chằm chằm về hướng xa xa nơi Bột Tử Thiện đang đứng trên thuyền.

Một đám kiếm quang ngưng tụ đến mức tận cùng nhìn như không sắc bén lắm theo ý chí của Kỷ Ninh như một vì sao rơi xẹt qua trời cao, với khí thế không thể ngăn cản tập kích thẳng về hướng Bột Tử Thiện.

"Chết!" Bên trên thuyền, Bột Tử Thiện cũng đang lay động lá cờ vải màu đỏ máu trong tay.

Lá cờ vải lay động.

Trời đất xung quanh tối sầm lại. Nguyên một đám quỷ hồn hung ác mắt thường có thể nhìn thấy được đang gào thét bay ra. Những con ác quỷ này đều là những kẻ mạnh nhất còn lại sau khi cắn nuốt lượng lớn những ác quỷ khác. Hơn nữa sau khi trải qua quá trình nuôi dưỡng của pháp bảo lá cờ thì chúng lại càng trở nên mạnh mẽ. Thứ này cũng mới chỉ là bán thành phẩm, nếu quả thật luyện thành hoàn toàn thì lúc đó nó mới thật sự đáng sợ.

Nhưng dù vậy, với pháp bảo bán thành phẩm này, Bột Tử Thiện cũng đã có thể khinh thường đa số những Tử Phủ tu sĩ khác rồi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

"Gào..."

"Giết!"

"Xơi tái ngươi!"

Vô số ác quỷ đều vô cùng dữ tợn phát ra những tiến kêu chói tai. Sau khi trải qua quá trình nuôi dưỡng trong pháp bảo lá cờ vải, những ác quỷ này đã có thể phát ra thanh âm! Chúng lồng vào nhau mãnh liệt bay tới hướng Kỷ Ninh với tốc độ cực nhanh. Đương nhiên tốc độ đó vẫn còn kém một chút so với kiếm quang Tiểu Thiên Kiếm Trận.

"Xẹt xẹt xẹt." Bột Tử Thiện điều khiển phất trần trong tay hóa thành ba ngàn sợi tơ điên cuồng ngăn cản lại. Nhưng kiếm quang này có uy lực còn lớn hơn trước nên có thể đơn giản xuyên qua tầng tầng lớp lớp vật cản. Bột Tử Thiện cuống quít lên, thâm chí còn cầm cả cán cờ vải màu đỏ kia đi ngăn cản vài sợi kiếm quang.

Kiếm quang quá nhanh làm Bột Tử Thiễn miễn cưỡng mới có thể thăm dò chút.

Xẹt...Kiếm quang đụng vào cán cờ, toàn bộ lá cờ màu đỏ máu đều hơi hơi chấn động. Uy lực của kiếm quang suy yếu đi rồi sau khi đụng vào pháp bảo hộ giáp màu đen của Bột Tử Thiện thì lưu lại một điểm đen trước khi biến mất.

"Thật may là ngăn được. Thiếu chút nữa là nó đã xuyên qua thân thể cướp mạng của ta rồi." Bột Tử Thiện cũng sợ đến nhảy dựng lên. Tử Phủ tu sĩ trong lúc chém giết đều để chuyện sống chết sang một bên, không hề nghĩ tới việc vừa trúng chiêu là đã mất đi tính mạng. "Hừ. Hiện tại hắn đang bị ác quỷ cắn xé nên sẽ không thể nào phân tâm thi triển ra kiếm quang kia rồi. Bị đám ác quỷ ấy cắn xé thì chắc chắn chỉ có chết."

Bột Tử Thiện rất tự tin. Đến cả hắn nếu bị đám ác quỷ này cắn xé thì nhất định cũng phải chết.

...

Kỷ Ninh nhìn đám lúc nhúc toàn ác quỷ đang gào thét bay tới thì không khỏi biến đổi sắc mặt. Những con ác quỷ đang gào thét kia chỉ cần đơn giản đã xuyên qua được sáu tầng Thủy Hỏa Liên Hoa. Ác quỷ vốn là quỷ hồn, như binh khí nên Thủy Hỏa Liên Hoa không cách nào ngăn được.

"Xơi tái ngươi."

"Nuốt."

Vô số ác quỷ lập tức vọt tới, trong phút chốc đã bao phủ quanh Kỷ Ninh. Từng con đều điên cuồng xông thẳng vào người Kỷ Ninh.

"Chết chắc rồi." Ở xa xa, Bột Tử Thiện lại càng thêm tự tin đứng đợi lúc Kỷ Ninh ngã xuống. Thế nhưng bỗng nhiên sắc mặt hắn liền biến đổi bởi vì lá cờ trong tay hắn đang bắt đầu rung lên, khí tức của lá cờ vải cũng đang không ngừng suy yếu, hiển nhiên là uy lực đang không ngừng suy giảm. "Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sạo, tại sao lại có thể như vậy?"

Bột Tử Thiện hoàn toàn kinh sợ.

Lá cờ vải này chính là đòn sát thủ của hắn là bởi vì hắn dùng nó làm việc gì cũng đều thuận lợi! Nhưng hiện tại khí tức của lá cờ vải đang không ngừng suy yếu, điều này đại biểu cho uy lực của pháp bảo này đang rớt xuống. Mà căn cơ của pháp bảo này lại chính là những ác quỷ kia...Chỉ có một khả năng duy nhất đó chính là lượng lớn ác quỷ đã chết đi!

"Làm sao có thể như thế được? Ác quỷ chính là khí của những hồn phách đầy hung ác. Tất cả binh khí v.v. đều không thể ngăn cản được ác quỷ cắn xé hồn phách của đối phương. Chẳng lẽ vô số ác quỷ không thể nuốt hết hồn phách của hắn?" Bột Tử Thiện không thể tin được. Kể cả là Tử Phủ tu sĩ cũng sẽ khó có thể giữ vững được hồn phách không bị cắn xé nuốt sạch trước đám quỷ này.

...

Trong thức hải.

Hồn phách Kỷ Ninh nằm ở đây. Lượng lớn ác quỷ đang điên cuồng chui vào, phát ra tiếng rít thể hiện ham muốn cắn nuốt.

"Làm sao bây giờ?" Trong thức hải Kỷ Ninh cảm ứng được vô số ác quỷ đang chui vào thì hoảng sợ. Hồn phách chính là căn cơ. Không có hồn phách thì đến cả đầu thai kiếp khác cũng không được. Mà Kỷ Ninh cũng chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu bằng hồn phách.

"Nữ Oa đồ." Kỷ Ninh nghĩ ngay tới Nữ Oa đồ.

Trong thức hải, Kỷ Ninh mặc áo trắng toàn thân đang khoanh chân ngồi, đồng thời trên không trung xuất hiện một Nữ Oa. Nữ Oa nương nương đứng đó giống như bức tượng Phật vĩnh hằng vậy. Cho dù thời gian có trôi qua thì cũng không phai mờ chút nào. Ánh mắt của bà mang theo nguyện vọng thương xót che chở, giống như ánh mắt hiền từ của người mẹ vậy. Bà thả ra hào quang vô tận bao phủ xung quanh.

Mỗi lần hào quang vô tận của Nữ Oa nương nương bao phủ đám quỷ hồn hung ác là tội lỗi trên người chúng lại giảm đi. Dần dần trên gương mặt cả đám hiện lên vẻ tươi cười hạnh phúc bình yên.

Cả đám đều mang vẻ cảm kích nhìn về phía Kỷ Ninh, có tên khom người, có tên quỳ lạy để cảm tạ.

Sau đó toàn bộ đều tiêu tán đến thẳng âm phủ để đầu thai.

Lượng lớn ác quỷ nối đuôi xông lên đều bị hào quang vô tận của bản thể Nữ Oa nương nương bao phủ. Một khi quỷ hồn không có lệ khí (khí tội ác) thì sẽ không cách nào ở lại thế gian, đều phải về âm phủ.

Thực ra cấp độ hồn phách của Kỷ Ninh vốn đã tương đương với Vạn Tượng chân nhân. Dù không quan tưởng ra Nữ Oa nương nương thì với cường độ của hồn phách hắn, những ác quỷ kia cũng không cách nào diệt sát được hắn...Dù sao kiện pháp bảo kia cũng chỉ là bán thành phẩm, chỉ có thể đối phó với Tử Phủ tu sĩ mà thôi. Còn đối với Vạn Tượng chân nhân thì vẫn chưa đủ lực.

Nhưng nếu làm như vậy thì Kỷ Ninh sẽ phải dùng hồn phách cường đại của mình cứng đối cứng để diệt sát những ác quỷ kia.

Còn Nữ Oa nương nương do Kỷ Ninh quan tưởng ra thì sẽ giải quyết bọn chúng theo cách ngược lại, đó là giải thoát đầu thai. Đây cũng chính là làm một việc thiện lớn.

...

Nói thì lâu nhưng cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Kỷ Ninh căn bản không sợ hãi vô số ác quỷ xông vào trong người cắn xé linh hồn. Ngược lại hắn còn nhìn chằm chằm vào hướng xa xa nơi Bột Tử Thiện đang đứng. miệng gào lên: "Giết!"

Xíu...uu!! Xíu...uu!! Xíu...uu!! Xíu...uu!!

Một đám kiếm quang bắn ra rồi một đám kiếm quang khác lại nối tiếp...tổng cộng có bốn đường kiếm quang cùng lao thẳng về hướng Bột Tử Thiện. Để thi triển bốn kiếm quang này, Kỷ Ninh đã dùng gần hết chân nguyên Tiên Thiên còn lại trong cơ thể. Cho dù còn sót lại một tia chân nguyên thì hắn cũng không cách nào thi triển ra. Đây cũng chính là toàn bộ sức lực còn lại của Kỷ Ninh.

"Làm sao có thể như thế được. Một tên thiếu niên làm sao có thể không sợ bị ác quỷ cắn xé vậy?" Bột Tử Thiện cầm lá cờ đỏ máu trong tay với vẻ mặt khó tin. Đến lúc thấy từng sợi kiếm quang phóng tới thì hắn sợ tới mức vội điều khiển thuyền để chạy trốn.

Nhưng tốc độ của thuyền sao có thể nhanh hơn được tốc độ của kiếm quang?

Bột Tử Thiện hoảng sợ vội dùng hết sức thi triển ra phất trần cùng lá cờ để ngăn cản. Thế nhưng vừa mới miễn cưỡng ngăn được sợi kiếm quang thứ nhất thì sợi thứ hai đã xẹt một đường vòng cung đâm xuyên qua pháp bảo hộ giáp trên người hắn, chọc thẳng vào thân thể hắn.

Xíu...uu!! Xíu...uu!!

Hai sợi kiếm quang còn lại cũng xuyên thẳng qua đầu và cổ hắn. Chỗ giữa hai hàng lông mày của hắn xuất hiện một lỗ thủng, dưới cổ thì bị cắt bay ra làm đầu bay đi.

"Không thể nào..." Trên gương mặt của Bột Tử Thiện vẫn hiện lên vẻ cực kỳ khó tin.

Mà ở xa xa, con cương thi màu đen cũng ngừng lại, trong mắt hiện lên vẻ ngây ngô. Còn đám độc trùng nối đuôi nhau tiến lên công kích Kỷ Ninh từ trước cũng đã nhanh chóng lùi lại. Ba đóa Thủy Hỏa Liên Hoa đã giết không biết bao nhiêu đồng loại của chúng lại không có mệnh lệnh của chủ nhân nên chúng cũng tự nhiên rời đi.

Lúc này Kỷ Ninh mới thu hồi pháp bảo kiếm khí lại, trong mắt của hắn hiện lên sự bất ngờ: "Ta, ta đã giết một gã Tử Phủ tu sĩ? Thành công?"

Đúng lúc này...

Từ thi thể Bột Tử Thiện ở trên thuyền bỗng bắn ra một đường sáng vàng. Với thị lực của Kỷ Ninh thì nhìn ra...đó là một con côn trùng màu vàng!

"Đó là cái gì?" Một con trùng vàng bay ra từ thi thể? Kỷ Ninh cảm thấy khiếp sợ cùng nghi hoặc, đồng thời cảm thấy được điều gì đó bất thường. Hắm có cảm giác là không thể bỏ mặc con trùng vàng này bay đi được...Nhưng chân nguyên Tiên Thiên trong người đã tiêu hao hết, mà Thủy Hỏa Liên Hoa thì cũng không thể tới được cự ly xa như vậy.

"Vù vù..."

Bỗng nhiên trời đất từ ban ngày chuyển thành đêm tối. Trong bầu trời đêm xuất hiện từng ngôi sao sáng, vô số ngôi sao nối tiếp nhau như một dòng sông trên trời, giữa vô số ngôi sao lại xuất hiện một vầng trăng tròn lơ lửng. Ánh trăng bao phủ khắp trời đất. Ánh sáng mềm mại đó cũng bám vào thân con trùng vàng đang vội vàng chạy trốn.

Con trùng vàng lộ ra vẻ hoảng sợ lại tiếp tục tăng tốc để chạy trốn.

Bỗng nhiên ánh trăng mềm mại ngưng tự lại thành một cái tay lớn. Bàn tay này liền nhẹ nhàng túm lấy con trùng vàng. Trùng vàng thấy thế thì cực kỳ kinh hãi kêu lên: "Tha mạng, xin tha mạng."

"Bụp!" Bàn tay lớn nhẹ nhàng bóp lại làm con trùng vàng bị nát bét.

Tiếp theo cả bầu trời đêm tối đầy sau cùng vầng trăng đều biến mất. Trời lại trở về ban ngày.

"Việc này, đây là..." Kỷ Ninh mang vẻ mặt khiếp sợ đứng đó. "Ngôi sao, Vạn Tượng...là Vạn Tượng chân nhân, Vạn Tượng chân nhân!"

"Ngươi cũng khá hiểu biết đó." Chỉ thấy ở phía xa xa trên trời có một gã mặc trường bào màu xanh, tóc dài để xõa đang cưỡi gió. Với vẻ mặt mỉm cười, hắn nhanh chóng bay tới. "Đã tốn công vất vả giết bản thể của Bột Tử Thiện mà lại để cho con cổ trùng bổn mạng của hắn chạy thoát. Bột Tử Thiện rất giỏi nuôi trùng nên dĩ nhiên sẽ nuôi dưỡng bản mệnh cổ trùng. Muốn giết hắn thì phải giết cả bản mệnh cổ trùng của hắn. Dựng núi chín nhận, thất bại trong gang tấc*. Không thể để điều đó xảy ra được."

*: Một câu nói xuât phát từ Thượng Thư. Khi dựng núi gần đến chín nhận (1 nhận bằng 8 thước) nếu như đến sọt đất cuối cùng đắp lên mà đổ thì ngọn núi cũng không thể cao được chín nhận. Câu này ý chỉ là việc nào gần làm xong đến nơi rồi mà lại để hỏng trong bước cuối cùng.

Kỷ Ninh hiểu được mình đã gặp được một nhân vật lớn từ nơi khác vì ở vùng Yên Sơn này không có Vạn Tượng chân nhân nào. Lúc này hắn liền khom người hành lễ: "Kỷ Ninh bái kiến tiền bối."


Đào Tiểu Vũ eBook
Tải eBook: www.dtv-ebook.com

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất