Chương 29: Đại tướng quân
Lúc Lục Cẩn Niên vừa ra khỏi thành, nàng liền thấy từ đằng xa một đội binh mã đang chạy nhanh tới như bay.
Khung cảnh này quả thực hùng vĩ, nàng cũng giống như những người qua đường khác, lẩn trốn ở một nơi xa.
Nhỡ đâu ngựa bị hoảng loạn, đá nàng thì làm sao bây giờ?
Vậy nên cứ đứng xa một chút vẫn là tốt nhất!
"Là Mông Nhai đại tướng quân!"
Một đám người dường như đều nhận ra người đi đầu kia, miệng không ngừng hô hào những lời như "đại tướng quân".
Lục Cẩn Niên nhìn sang, người dẫn đầu kia tuy đang cưỡi ngựa, nhưng cũng có thể thấy được thân hình cao lớn, vạm vỡ.
Dưới đôi lông mày rậm như dao khắc là một đôi mắt sâu thẳm, chỉ cần liếc nhìn thôi cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Mông Nhai đại tướng quân, mời ngài vào." Lính canh cửa không dám ngăn cản, vội vàng để người đi vào.
Vị Mông Nhai kia thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái, trực tiếp cưỡi ngựa tiến vào nội thành.
Lục Cẩn Niên nhíu mày, nơi này thế mà lại có tướng quân?
Vì nàng còn chưa hiểu rõ bản đồ nơi này, nên từ ký ức của nguyên chủ, nàng chỉ biết đây là phương bắc.
Chẳng lẽ là vùng tận cùng phía Bắc?
Điều này cũng không phải là không có khả năng, dù sao chỉ có nơi trấn thủ biên cương mới có đại tướng quân, nếu không thì chỉ có ở dưới chân thiên tử mới có.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy nơi này không phải là một nơi tốt lành gì, một khi có chiến tranh xảy ra, những người bị liên lụy đầu tiên chính là tầng lớp dân thường thấp kém nhất.
Lục Cẩn Niên liếc nhìn rồi quay trở về, trời đã tối rồi, nếu không về nhà sẽ không có cơm ăn.
Lúc này nàng lại mua một ít lương thực trong thành, đáng tiếc giá cả lại tăng lên, nhưng nàng cũng không mua nhiều.
Có lẽ là do nạn dân, lương thực trong thành đã tăng giá gần như gấp đôi.
Cũng may trong không gian của nàng có đồ ăn không hết, nếu không thì nàng đã không nỡ mua như vậy rồi, tiền của nàng còn phải giữ lại để sau này mua nhà mua đất nữa chứ.
Nhưng vừa nghĩ đến giá nhà, nàng lại không nhịn được mà thở dài.
Trước đây nàng từng nghe người ta nói, giá nhà trong thành đắt đến phát sợ.
Một căn nhà tồi tàn trong khu dân nghèo cũng đã lên tới năm trăm lượng bạc, chứ đừng nói đến những căn nhà độc môn hai sân.
Khu vực không tốt thì vài ngàn lượng, khu vực tốt lại rộng lớn hơn thì trên vạn lượng, thậm chí có những căn nhà lên đến hơn vạn lượng.
Đừng thấy đây là thành biên cương, nhưng nó cách biên giới cả mấy trăm dặm.
Vả lại Kim Thành này là thành phồn hoa nhất trong vòng trăm dặm, ngoài cư dân bản địa, còn có rất nhiều thương hộ đến đây làm ăn và cư ngụ.
Ngoài ra, việc mua nhà ở đây cũng không hề dễ dàng, ngoài giấy chứng nhận hộ khẩu, còn phải có sự xét duyệt của các bộ phận trong quan phủ.
Dù sao không phải cứ có tiền là mua được, nhưng không có tiền thì cũng không xong.
Lục Cẩn Niên suy đoán, nếu nàng chịu chi một ít tiền, có lẽ cũng có thể mua được nhà.
Chạy chọt các mối quan hệ trên dưới, chỉ cần tiền đến đúng chỗ, thì không có việc gì là không làm được.
Nàng nghĩ như vậy, nhưng để chuẩn bị quan hệ, theo ý của người kia, cũng chỉ có thể mua được một căn nhà nhỏ trong khu dân nghèo.
Ít nhất cũng phải hai ba trăm lượng bạc, ai mà có thể bỏ ra được?
Mua một căn nhà tàm tạm, cộng thêm chi phí chuẩn bị quan hệ, Lục Cẩn Niên ước tính đại khái cũng cần đến hai ngàn lượng bạc.
Chưa nói đến số tiền này lấy ở đâu ra, cho dù có tiền đi nữa, chắc chắn đối phương sẽ thấy nàng không phải người bản địa mà tìm cách moi tiền của nàng.
Đến lúc đó tiền mất, tật mang thì chẳng phải là công toi sao?
Lục Cẩn Niên thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía túp lều tranh. Vừa đi vừa suy nghĩ, ý định mua nhà mua đất này vẫn là quá khó khăn.
Nếu có thể, nàng thật sự muốn tự mình dựng nhà, khai hoang lập ấp.
Đáng tiếc sức lực của một người có hạn, cho dù nàng có khỏe mạnh đến đâu, một mình nàng có thể dựng được căn nhà lớn đến mức nào?
Từ việc chặt cây làm nền móng, ước chừng cũng phải tốn của nàng mấy tháng trời, mà nàng không thể cứ mãi dồn thời gian vào việc xây nhà được.
Nàng còn muốn cho đệ đệ muội muội đi học nữa chứ, bây giờ không phải là lúc trưng diện cho ngôi nhà.
Nghĩ đến đây, nàng lại thở dài, chậm nhất là đầu năm sau phải đưa Lục Cẩn Thừa đi học, việc này đã được quyết định rồi...