Chương 30: Không Gian
"Đại ca trở về rồi." Lục Cẩn Khưu vui mừng chạy tới.
Hắn hiện tại việc vui vẻ nhất, chính là chờ Lục Cẩn Niên từ nội thành trở về.
Bởi vì mỗi lần đại ca đều sẽ mang cho hắn đồ ăn ngon, nào là kẹo, nào là bánh bao, đều là những thứ hắn thích nhất.
Lục Cẩn Niên đặt sọt xuống viện tử, từ trong bộ quần áo rộng thùng thình lấy ra một bọc giấy vàng ấm áp.
"Hôm nay mua gà quay, buổi tối có thể ăn thêm món ngon."
Nghe được như thế, Lục Cẩn Khưu lập tức vui vẻ cười lên, "Nha! Có gà quay ăn, có gà quay ăn!"
Nghe thấy động tĩnh, Lục Cẩn Tân từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy chị cõng một cái gùi đồ vật trở về, tỏ vẻ kinh ngạc.
"Đại ca, chúng ta lấy tiền ở đâu ra để mua những thứ này?"
Không chỉ nồi niêu xoong chảo, mà ngay cả những loại áo bông kia, cũng phải tốn không ít tiền chứ.
Nghe vậy Lục Cẩn Niên cười nói: "Mấy hôm trước chẳng phải bán con nai đấy sao? Con vật kia bán được không ít tiền, vừa vặn chúng ta mua thêm một vài thứ."
Chủ yếu nhất vẫn là phải làm tốt việc giữ ấm, giữa mùa đông lạnh giá, nàng không muốn các em trai em gái chết cóng ở cái nơi băng thiên tuyết địa này.
Nghe được nguồn gốc số tiền, Lục Cẩn Tân cũng không hỏi thêm, quay đầu vào nhà tiếp tục nấu cơm, nồi không thể rời mắt, nếu không sẽ bị cháy đáy nồi mất.
Lương thực quá quan trọng, nàng không muốn lãng phí.
Lục Cẩn Niên bên này đem đồ vật chỉnh lý xong, sau đó để Lục Cẩn Khưu thử áo bông.
Lúc này Lục Cẩn Thừa đi nhặt củi cũng đã quay về, nhìn thấy nhiều đồ như vậy, trong lòng cũng an tâm hơn không ít.
Nói thật, hắn cũng sợ mùa đông quá lạnh, những người khác thì không sao, nhưng các em trai em gái còn nhỏ, quá lạnh sẽ không chịu được.
Bữa cơm này mọi người ăn đều rất vui vẻ, ăn cơm xong liền bắt đầu thử quần áo, tuy có hơi lớn, nhưng không ảnh hưởng đến việc giữ ấm.
Lục Cẩn Niên hài lòng gật đầu, "Ta cố ý mua lớn hơn một chút, các em lớn nhanh, đoán chừng sang năm vẫn có thể mặc thêm một năm."
Hôm nay biết giá cả ở nội thành, nàng đặc biệt hy vọng tranh thủ thời gian kiếm tiền. Có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, mặc quần áo hai năm cũng không phải là không được.
Trên đoạn đường chạy nạn này, quần áo cũ của bọn họ đã sớm rách rưới cả rồi, căn bản sẽ không chê mặc đồ mấy năm, chỉ cần là quần áo tốt là được.
Lục Cẩn Niên đem đồ vật chia xong, sau đó cùng mọi người nằm chung trong chăn.
Hôm nay nàng đã mua đèn, nhưng dầu rất đắt, không có việc gì thì sẽ không đốt đèn.
Vì có thêm hai chiếc chăn, hiện tại nàng cùng Lục Cẩn Tân đắp chung một cái, Lục Cẩn Thừa mang theo em trai đắp chung một cái.
Một chiếc chăn còn lại nàng cất trong bao vải, không cần đắp nhiều chăn như vậy, ấm là được.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của các em, nàng rón rén đi ra ngoài.
Tiến vào không gian, nàng tìm kiếm một lượt, muốn xem có thứ gì hiện tại có thể dùng được.
Trong nhà đồ vật không nhiều, nhưng vẫn cần phải chuẩn bị kỹ càng.
Trong không gian nhiều nhất là lương thực, còn có đồ hộp, nguyên liệu nấu ăn, gia vị các loại cũng rất nhiều.
Thời tận thế nàng rất sợ đói bụng, mỗi lần đi ra ngoài đều thu gom hết đồ ăn.
Về phần quần áo, nàng chỉ giữ lại một phần nhỏ, đủ mặc cả đời là được.
Sửa soạn lại một chút lương thực, Lục Cẩn Niên mới ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Nhìn về phía chiếc bàn chứa linh dịch, nàng đi qua xem mình có bao nhiêu.
Nửa tháng nay vẫn luôn uống thứ này, Lục Cẩn Niên cảm giác rõ ràng mình đã khôi phục lại dị năng cấp ba.
Tinh thần thể mở rộng đến ba mét, lực lượng có thể nhấc hai nghìn cân hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng như vậy, nàng vẫn cảm thấy không hài lòng lắm.
Nghĩ đến những người biết võ công, Lục Cẩn Niên trong lòng vẫn bất an, đối mặt với những người này, ngoài sức mạnh ra, nàng căn bản không đánh lại được người ta, không cần thử cũng biết rõ...