Chương 36: Mềm Lòng
Nhìn thấy hắn như vậy xông tới, Lục Cẩn Niên mắt không chớp nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Nàng tuyệt đối sẽ không phớt lờ, dù cho người đối diện không hề gây uy hiếp nào cho nàng, nàng cũng phải cẩn thận đối mặt kẻ địch.
Mắt thấy con dao nhỏ càng lúc càng gần, Lục Cẩn Niên không nhanh không chậm, chớp mắt xuất thủ, tóm lấy cổ tay đang nắm dao găm kia.
Lập tức nàng vặn tay hắn ra sau lưng, bàn tay đập mạnh xuống đất. Cái tát này nàng không hề lưu tình, và nàng có thể cảm nhận được tiếng xương nứt trên tay mình.
Chỉ dùng năm thành sức lực, nàng đã khiến hắn gãy xương.
"A..." Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người đàn ông ngã thẳng xuống nền tuyết.
Nhìn thấy khóe miệng hắn trào ra vết máu, Lục Cẩn Niên không chút động lòng thương xót. Bởi vì kẻ này cầm dao đối diện với nàng, nếu lúc này nàng mềm lòng, vậy sẽ có lỗi với ba năm sống sót cẩn trọng của nàng trong thời mạt thế này.
Người đàn ông râu quai nón chỉ có thể "A a" khe khẽ trong miệng, vì xương hàm đã bị trật khớp, muốn phát ra tiếng kêu thảm thiết lớn hơn là điều không thể.
Thấy hắn không còn khả năng đứng dậy, nàng quay đầu nhìn về phía gã đàn ông mắt híp còn lại.
"Đến lượt ngươi..." Giọng Lục Cẩn Niên không hề có chút hỉ nộ nào, tựa như đang nói một câu "Chào ngươi".
Gã mắt híp hoàn toàn bị một loạt động tác vừa rồi làm cho kinh ngây người. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Rõ ràng chỉ là đi ra ngoài cướp chút tiền để ăn cơm, sao lại động đến dao rồi?
Động dao thì thôi đi, kẻ cầm dao còn không đánh lại một đứa nhóc, khiến hắn đến cả dũng khí để chạy trốn cũng không có.
Hắn nhìn Lục Cẩn Niên, lập tức quỳ xuống, "Gia gia gia gia, con sai rồi, chúng con có mắt như mù không thấy Thái Sơn, xin ngài tha cho chúng con đi! Con đều là bị hắn ép tới, con không hề muốn cướp đồ của ngài đâu."
Cái gì mà nam nhi đầu gối có vàng, lúc này giữ được mạng mới là quan trọng nhất.
Thấy hắn như vậy, Lục Cẩn Niên cũng không hề tỏ vẻ gì.
Trong tình huống nguy hiểm này, con người ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Nàng từng thấy những người đàn ông cường tráng vạm vỡ quỳ gối trước mặt một đứa bé mà sợ đến tè ra quần.
Chuyện này rất bình thường, dù sao đi nữa, chỉ cần ngươi mạnh lên, sẽ có người sợ hãi ngươi thôi.
"A, bây giờ ngươi nói những lời này có ích gì?" Lục Cẩn Niên cười lạnh một tiếng, nhìn hắn với ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào.
Thấy vậy, gã mắt híp run rẩy dập đầu lia lịa, "Gia gia gia gia, xin ngài đừng giết con, con trên có già dưới có trẻ, van cầu ngài."
Đối với lời khẩn cầu của hắn, Lục Cẩn Niên vẫn không hề mềm lòng.
...
Khi nàng trở về nhà, trên mặt mang theo nụ cười, trên lưng cõng những đồ đã mua được, từng bước một bước vào sân.
"Đại ca về rồi, mua gì ngon thế?" Lục Cẩn Khưu dường như trong mắt chỉ có đồ ăn, hệt như một con mèo ham ăn.
Lục Cẩn Niên cười nói: "Có bánh bao thịt, đừng vội, hôm nay ta còn mua thịt nữa, tối nay hầm thịt ăn."
Hôm nay có thể nói là đã dốc hết vốn liếng, mua đến hai mươi cân thịt heo, đủ cho bọn họ ăn một bữa no nê.
Nghe thấy có thịt ăn, mấy đứa nhỏ đều vui mừng nhảy cẫng lên.
Nhìn Lục Cẩn Tân đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nàng ngồi ở cửa nhìn về phía xa xăm.
Hai kẻ vừa chặn đường nàng, đã bị nàng giải quyết xong.
Không sai, đã đưa chúng đi gặp Diêm Vương gia.
Dù Lục Cẩn Niên không bị thương, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không tha cho hai kẻ kia.
Bởi vì trong nhà còn có các em, nàng không thể đem tính mạng của chúng ra đùa.
Nếu lỡ như sau khi trở về, chúng lại đến tìm nàng, thừa lúc nàng không có ở nhà mà làm hại các em thì sao?
Trên đời này không có thuốc hối hận, Lục Cẩn Niên không ngại tay mình dính máu, dù sao cũng đã dính không ít rồi.
Nàng sẽ không để những người bên cạnh mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm bất ngờ, cảm giác đó chỉ khiến nàng càng thêm sốt sắng.
Cho nên, giải quyết gọn gàng một chút không phải là tốt hơn sao...