Mang Theo Max Cấp Vật Tư Đi Chạy Nạn

Chương 35: Không Nên Hối Hận

Chương 35: Không Nên Hối Hận
Cứ như vậy thấm thoắt hai tháng trôi qua, cửa ải cuối năm sắp đến, Lục Cẩn Niên từ nội thành cõng cái gùi đi ra.
Nhìn thấy trên đường người cũng bắt đầu đông đúc, tâm tình của nàng theo đó mà buông lỏng đi không ít.
Gần đây, nàng một mực ở trong nhà gia cố tường rào, hiện tại trừ phi có người cố ý phá hoại, nếu không động vật sẽ không thể nào tiến vào được.
Nhân lúc sắp sửa đến Tết, Lục Cẩn Niên cũng mua sắm đồ Tết đem về, đồ đạc tuy không nhiều, nhưng cũng đủ dùng.
Mỡ lá heo cùng thịt mỡ nàng mua hai mươi cân, còn mua thêm một ít lương thực nữa.
Ở nơi này, khoai tây thuộc vào loại lương thực, cho nên nàng không thể đổi được từ trong thôn.
Hơn nữa, giá cả của thứ này cũng không hề rẻ, nàng đã tốn năm văn tiền để mua một túi lớn, ước chừng khoảng ba mươi cân gì đó.
Vừa cõng gùi vừa trở về nhà, Lục Cẩn Niên thầm nghĩ trong lòng, qua giai đoạn này, nàng có thể lên núi đi săn, đến lúc đó tích lũy thêm một chút tiền để cho Lục Cẩn Thừa đi học.
Hiện tại trong nhà mấy đứa trẻ kia, ngoài việc học hành thì mới có đường ra, chứ những việc khác thật không có con đường nào tốt hơn.
Trồng trọt hay đi săn, những việc đó thì có tiền đồ gì chứ?
Ngay cả việc làm ăn cũng không dễ dàng gì, dù sao thương nhân cũng đâu phải là tầng lớp thượng lưu gì.
Đang lúc nàng rẽ ngoặt lên núi, đột nhiên nàng phát giác sau lưng có hai người cứ bám theo mình mãi.
Lục Cẩn Niên khẽ nhíu mày, sau đó giả vờ như không hề phát hiện, từng bước một tiếp tục đi lên núi.
Bất quá, nàng không đi theo hướng về nhà, mà đi sang một hướng khác.
Nếu như để người khác phát hiện ra cái túp lều của họ, nếu là người tốt thì không sao, nhưng gặp phải loại người xấu kia thì chúng cũng chẳng quan tâm tới việc bọn họ còn nhỏ tuổi hay không đâu.
Đi được chừng một khắc đồng hồ, hai người phía sau cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bước nhanh chạy lên chặn đường nàng.
"Thằng nhãi ranh, khôn hồn thì mau mau lấy hết những thứ đáng giá trên người ra đây!"
Một gã đàn ông râu quai nón mặt mày hung tợn, ăn nói cũng vô cùng ngông nghênh.
Nghe vậy, Lục Cẩn Niên không nhanh không chậm dừng lại, nhưng không nói gì, cũng không lấy ra thứ gì cả, hai bên cứ vậy mà mắt to trừng mắt nhỏ.
"Đại ca..." Một tên khác mắt híp mắt híp có chút sợ hãi, khẩn trương nhìn về phía gã râu quai nón.
Gã râu quai nón lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, quát: "Câm miệng cho tao!"
Nói xong, hắn liền lôi từ trong ngực ra một con dao găm đã rỉ sét, trên thân dao còn có những lỗ thủng, nhưng nhìn vào lưỡi dao thì biết, trước khi mang ra hắn đã mài qua rồi.
Thấy cảnh này, Lục Cẩn Niên khẽ nhíu mày, dù nàng có ngốc đến đâu cũng biết, đối phương đây là muốn liều mạng với mình.
Nhìn hai người đối diện ăn mặc cũng không được tốt lắm, thần sắc lại khẩn trương, xem ra đây là lần đầu tiên chúng đi cướp.
Nàng ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Ta biết các ngươi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, nhưng ta không thể đưa đồ cho các ngươi được. Lần này ta sẽ tha cho các ngươi một lần, các ngươi đi đi, ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Dù sao nơi này đâu phải là thời mạt thế, nàng cũng không muốn làm tổn thương người khác.
Nhưng rõ ràng nàng đã nghĩ quá nhiều rồi, nàng không muốn giống như hai người này, còn đối phương thì lại không nghĩ vậy.
Gã đàn ông râu quai nón cười lạnh một tiếng, hỏi: "Mày nghĩ mày có thể chạy thoát à?"
Xung quanh đây đều là tuyết đọng, dù có chạy cũng chạy không được mấy bước. Huống chi bọn chúng lại có hai người, còn Lục Cẩn Niên chỉ có một mình.
Nghe vậy, Lục Cẩn Niên khẽ cười một tiếng rồi nói: "Xem ra các ngươi không muốn bỏ qua như vậy."
"Được thôi, ta thành toàn cho các ngươi, hy vọng các ngươi sẽ không phải hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay."
Ánh mắt nàng dần trở nên lạnh lẽo, khí thế trên người cũng khác hẳn đi.
Hai người đối diện chỉ cảm thấy ánh mắt của nàng có chút đáng sợ, khiến cho toàn thân nổi hết cả da gà.
Bọn chúng không hề biết, đây chính là sát khí...
Gã đàn ông râu quai nón hoàn hồn lại, cảm thấy mình lại bị một thằng nhãi con dọa cho sợ, thật mất hết cả mặt mũi.
Trong mắt hắn lóe lên một tia tàn độc, vung con dao găm rỉ sét lên rồi lao thẳng tới...
Tên mắt híp đứng bên cạnh bị dọa choáng váng, đứng chôn chân tại chỗ.
Không phải vừa bảo là không làm tổn thương người khác sao?...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất