Chương 47: Phó bản bình thường: Công viên khủng long 3
Ánh mặt trời từ khe hở của tán cây gian nan chiếu xuống, tầm nhìn trong rừng cũng không tốt. Lá cây quá dày đặc, Bạch Khương còn không thể nhìn thấy vị trí của mặt trời, không thể phán đoán bây giờ là mấy giờ, cô hy vọng tạm thời trời đừng tối, cho cô một chút thời gian thăm dò.
Chuyện không như mong muốn, sắc trời chợt tối sầm lại, một giây trước Bạch Khương còn đang tìm kiếm manh mối, một giây sau trước mắt đã là một mảnh đen kịt.
Lỗ tai run rẩy, ánh mắt chớp chớp, Bạch Khương phát hiện độ nhạy bén của mình ở trong đêm tối lại cao hơn, bóng tối không triệt để cắt đứt thị giác của cô, cô thế nhưng còn có thể nhìn thấy.
Trong họa có phúc.
Bạch Khương lẩm bẩm câu này, sự nôn nóng bất an sau khi đi ra từ phó bản trước rốt cuộc cũng an ổn một chút.
Cô đi bộ cẩn thận trong bóng tối, tìm kiếm dấu vết của khủng long, và với kinh nghiệm của mình, cô nghĩ rằng vị trí của cửa ra chắc chắn có liên quan đến khủng long.
Ba giờ sau khi trời tối, cuối cùng Bạch Khương đã đến gần một con khủng long. Đây là một con khủng long khổng lồ khi nằm ngửa ngủ thân hình vẫn cao tới bảy tám mét, Bạch Khương chỉ xem qua một bộ phim khủng long, đối với khủng long cũng không hiểu rõ, cho nên không nhận ra loại khủng long này, chỉ thấy hình thể khổng lồ của đối phương mang đến cảm giác áp bách cực hạn.
Cho dù ngủ thiếp đi, cảm giác sợ hãi mà con khủng long này mang đến cho Bạch Khương không hề giảm chút nào, cũng may nó ngủ thiếp đi, Bạch Khương đè nén sợ hãi, quấn mình trong chiếc chăn hoa nhỏ cách đó không xa nhắm mắt ngủ.
Một giấc ngủ này không thể ngủ quá lâu, rất nhanh cô đã bị động tĩnh của khủng long đứng dậy đánh thức, nhanh chóng thu thập chăn, Bạch Khương trốn sau sau cây nhìn trộm.
Con khủng long bắt đầu khởi hành, Bạch Khương rơi phía sau nó, ngạc nhiên khi gặp hai con khủng long khác! Phương hướng của chúng hình như giống nhau, điều này làm cho lòng Bạch Khương càng có thêm phỏng đoán.
Cứ như vậy tránh né, đi theo, một buổi sáng trôi qua, Bạch Khương đi theo mục tiêu cũng thay đổi bốn vòng.
Không còn cách nào khác, chúng nó quá lớn, một bước chân có thể bước ra vài mét, ngày hôm qua cô có thể trốn thoát khỏi khủng long thật sự là do nữ thần may mắn chiếu cố, tóm lại chúng chạy quá nhanh, Bạch Khương rất nhanh đã mất đi mục tiêu, nhưng khủng long đi cùng một hướng lại rất nhiều, Bạch Khương luôn có thể tìm được mục tiêu theo dõi mới.
Nhưng hành vi của cô cũng mang đến nguy hiểm cho bản thân, chỉ cần lại quá gần sẽ bị phát hiện, bị khủng long điên cuồng truy kích, vì chạy trốn cô gần như không lúc nào không chạy.
Trong quá trình này, Bạch Khương gặp người chơi tóc đuôi ngựa, đối phương gật gật đầu với cô, không có ý hợp nhất. Bạch Khương thấy cả người cô ấy đều bọc bùn đất, nếu như không phải dáng người vừa gầy vừa cao, khác biệt nhất trong mấy người chơi cô còn không nhận ra. Nhìn thêm hai lần trên tóc đuôi ngựa, Bạch Khương suy nghĩ một chút, trên đường cũng không nhìn thấy đất tương tự. Nhìn tóc đuôi ngựa dám đến gần đàn khủng long hơn cô thì biết bùn đất có tác dụng che chắn khủng long làm giảm cảm giác tồn tại, Bạch Khương quyết định có cơ hội gặp được cũng làm một ít để dùng.
Cô đã thử bùn đào từ phó bản của con trăn rừng nhiệt đới, nó vô dụng.
“Chờ một chút.”
Không nghĩ tới qua mười mấy phút, tóc đuôi ngựa thế nhưng lại trở về, chạy đến bên cạnh Bạch Khương.
“Có việc gì không?”
Đối mặt với câu hỏi của Bạch Khương, tóc đuôi ngựa nói thẳng: “Chúng ta hãy hợp tác, tôi có một manh mối.”
Bạch Khương hỏi: “Tôi cần phải trả giá cái gì?”
Tóc đuôi ngựa lắc đầu: “Manh mối này tôi bất ngờ có được, nhưng tôi không thể làm điều đó một mình, tôi cần một người giúp đỡ.”
“Cô nói đi, tôi nghe xem mình có giúp được hay không.”
Tóc đuôi ngựa không quan tâm đến sự cảnh giác của Bạch Khương, giới thiệu: “Tôi thấy một con khủng long khác biệt, nó có một chiếc ghế trên lưng, trên ghế hình như có một cái hộp!”
Bạch Khương giật mình: “Khủng long cõng ghế? Cái hộp?”
“Đúng vậy, buổi sáng tôi đã nhìn thấy, không nghĩ tới vừa rồi lại nhìn thấy nó, càng may mắn hơn, nó bị thương, hiện tại đang bị khủng long khác vây công.” Ánh mắt tóc đuôi ngựa sáng quắc, tràn ngập mạo hiểm: “Chúng ta có thể tìm cơ hội lấy đi cái rương đó, từ đó lấy được manh mối cửa ra!”
Đây là một quyết định mạo hiểm, nhưng Bạch Khương động tâm, mỗi một manh mối đều đại biểu cho sinh cơ, cô không muốn bỏ qua.
“Cô muốn tôi phối hợp với cô thế nào?”
Thấy Bạch Khương không nói hai lời đã đồng ý hợp tác, tóc đuôi ngựa có chút cao hứng: “Thời gian không còn nhiều, chúng ta vừa chạy vừa nói!”
Hai người chạy đi.
“Thân thể cô biến hóa, có phải cũng làm cho tố chất thân thể của cô trở nên mạnh mẽ hơn không?”
“Đúng.”
“Vậy tốc độ chạy của cô khẳng định nhanh hơn tôi, yên tâm, không phải tôi muốn cho cô đi làm mồi nhử, tôi tiếp tục nói, tôi không chỉ nhìn thấy cái ghế cùng rương, còn nhìn thấy trên đó có thuốc nổ! Chúng ta cần manh mối trước khi thuốc nổ phát nổ, nếu không mọi thứ đã quá muộn!”
Cô ấy nhìn chằm chằm Bạch Khương: “Cô cảm thấy phó bản sẽ vô duyên vô cớ thiết lập một con khủng long như vậy xuất hiện trước mặt chúng ta sao? Không, tôi tin rằng đó là một gợi ý, một đầu mối thoáng qua. Bây giờ chúng ta chạy tới, con khủng long kia chắc đã bị đánh chết, thậm chí thi thể đã bị gặm nhấm, lúc tôi phát hiện thuốc nổ đếm ngược còn hai mươi phút, tôi chạy tới tìm cô, hiện tại cùng cô chạy tới, khoảng thời gian này trôi qua gần mười phút, thời gian không nhiều tôi nói đơn giản kế hoạch của tôi, lúc chúng ta đi qua, nếu thuận lợi, hai con khủng long kia đã ăn no uống đủ, chúng ta trực tiếp đi lấy manh mối, nếu chúng còn ở đây, để tôi dẫn chúng đi, cô nhân cơ hội đi lấy manh mối trên thi thể.”
Dẫn đi khủng long nguy hiểm, và lấy manh mối trước khi nổ tung cũng nguy hiểm.
“Manh mối quan trọng hơn, cho nên cô đi lấy, có thể không?”
Bạch Khương không chút do dự: “Có thể.”
Tóc đuôi ngựa rất vui vẻ: “Vậy, chúng ta nhanh một chút!”
Tốc độ của hai người nhanh hơn, tóc đuôi ngựa rẽ bảy tám vòng, các cô cách đàn khủng long càng ngày càng xa, rẽ qua một gốc đại thụ, mùi máu tươi nồng nặc đập vào mặt, Bạch Khương nhìn thấy hai con khủng long đang ăn như gió cuốn.