Chương 51: Phó bản bình thường: Công viên khủng long 7
Có hai con khủng long đuổi theo hắn, đầu trọc cuống quít chạy trối chết, đợi đến cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, đầu trọc không cam lòng cứ như vậy mơ hồ mất đi ưu thế, quyết tâm trở về xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, giữa đường hắn nghe thấy tiếng nổ, nhưng cũng chỉ có một tiếng. Chờ hắn tìm về chỉ nhìn thấy một mảnh xác vỡ nát, còn có dấu vết nổ tung lưu lại.
Không còn thấy chiếc ghế nữa, nhưng sau khi đầu trọc cố gắng tìm kiếm, hắn đã tìm thấy chiếc hộp bị hư hại. Cái hộp bị thuốc nổ lan đến cũng bị nổ thành từng mảnh, đồ bên trong không cánh mà bay.
“Bên trong rốt cuộc chứa cái gì!” Đầu trọc nghiến răng nghiến lợi, mất đi cái rương hắn cảm thấy không ổn.
Nhưng không có biện pháp, rương không còn thì không còn, hắn đành phải theo dấu chân trên mặt đất, đuổi theo những con khủng long khác tiếp tục tiến lên. Ngày hôm sau, đàn khủng long lần lượt nổ tung mà chết, nhưng đầu trọc cẩn thận, hắn phát hiện tung tích hoạt động của con người trong rừng, theo tung tích tìm được một mảnh đất trống rộng lớn, mảnh đất trống này có một trang viên bị lưới điện vây quanh, bên ngoài lưới điện còn có một vòng rãnh sâu rộng hơn mười mét, hắn cẩn thận nhìn xuống, hít một hơi khí lạnh, phía dưới cắm vô số thanh thép nhọn, nếu người ngã xuống chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
“Những thứ này để đề phòng khủng long.” Đầu trọc nghĩ, hắn ngẩng đầu nhìn trang viên, quyết định tìm cơ hội lẻn vào thăm dò đến tột cùng, cửa ra nhất định ở bên trong!
Bên kia, Lưu Thao ôm rương trốn dưới hố dấu chân khủng long phủ đầy lá khô dày, nhắm mắt lại ước nguyện khủng long ngàn vạn lần đừng giẫm lên dấu chân này!
Ngày thứ năm tiến vào phó bản, Bạch Khương có siêu thị làm hậu thuẫn, trạng thái thân thể còn tốt, tóc đuôi ngựa lại chịu không nổi, mỗi ngày đều uống nước sương ăn quả dại, bụng làm sao chịu được? Cô ấy đã phải sử dụng một gói điều trị để khôi phục lại tình trạng thể chất của mình.
“Hôm nay tiếng nổ càng ít, không phải khủng long trong khu rừng này đều chết sạch chứ?” Tóc đuôi ngựa lo lắng.
“Hôm nay xuất hiện dã thú nhiều hơn.” Bạch Khương trong lòng cũng bất an, mất đi sự uy hiếp của bá chủ rừng rậm, các loại dã thú cũng bắt đầu hoạt động thường xuyên hơn, các cô tiếp tục ở lại trong rừng sẽ rất nguy hiểm.
Vừa dứt lời, một con sói từ phía sau một cái cây chui ra, chảy nước miếng vào các cô, sau đó giống như mũi tên rời cung bắn về phía các cô.
“Sói!” Tóc đuôi ngựa hét lên, giơ vũ khí tự chế lên, một thanh gỗ được mài nhọn trên đỉnh.
Vũ khí như vậy Bạch Khương cũng có một cái, cô cảnh giác nhìn chằm chằm con sói, làm ra tư thế phản kích, nhưng rất nhanh cô đã nhìn thấy phía sau cây đi ra một đám sói lớn!
“Là bầy sói, chúng ta phải chạy!” Bạch Khương hô quay đầu bỏ chạy. Tóc đuôi ngựa theo sát phía sau, hai người chạy như một cơn gió trong rừng.
“Hú hú hú!” Bầy sói đuổi theo không rời, Bạch Khương đoán chừng phía sau ít nhất có ba mươi con sói.
“Tôi có thể leo lên cây, cô có thể leo lên không?” Bạch Khương dành thời gian hỏi tóc đuôi ngựa.
Tóc đuôi ngựa cắn răng: “Không thể leo lên cũng phải leo lên, cây phía trước được chứ?”
Đó là cây lớn nhất gần đó.
Bạch Khương nói: “Được rồi, cô trèo lên cây đó, tôi trèo lên cây bên cạnh.”
Hai người cùng nhau gia tốc, sau khi kéo dài khoảng cách với bầy sói, Bạch Khương vọt tới cây được chọn, đu hai ba cái đã trèo lên, trong chớp mắt trèo một lèo lên năm sáu mét. Tóc đuôi ngựa nhìn thấy, trong lòng hâm mộ, cắn răng trèo lên trên. Mặc dù cô ấy chưa từng trèo cây, nhưng rốt cuộc cô ấy đã làm rất nhiều nhiệm vụ phó bản, tố chất thân thể không tầm thường, dưới áp lực sinh tồn do bầy sói phía sau mang đến, cô ấy phát huy siêu thường, rốt cuộc cũng trèo lên trước khi bầy sói cắn đến.
Con sói đầu lĩnh cắn nửa mắt cá chân cô ấy, cô đau đến mức run rẩy, quyết định dùng một túi trị liệu, lúc này mới tiếp tục có khí lực tiếp tục bò lên trên.
Bên cạnh, Bạch Khương đã trèo lên bảy tám mét ngồi trên thân cây nghỉ ngơi, thấy tóc đuôi ngựa thuận lợi lên cây thì thở phào nhẹ nhõm, cất cao giọng hướng dẫn cô ấy cách trèo: “Bên trái một chút, phía trên bên trái có một cành cây thích hợp để cho cô ngồi.”
Tóc đuôi ngựa làm theo, thở phào nhẹ nhõm khi ngồi xuống.
“Ngao ngao!” Bầy sói chia làm hai nhóm, một đám canh giữ tóc đuôi ngựa, một đám canh giữ Bạch Khương, kích động cào cây, tóc đuôi ngựa nghe thấy tiếng vỏ cây bị cào, da đầu tê dại.
An toàn, Bạch Khương lại bò lên trên năm mét, bóng dáng bầy sói bị lá cây che khuất gần như không nhìn thấy, tóc đuôi ngựa cũng biến mất trong tầm mắt cô, lúc này cô mới lấy ra một thanh socola snickers để ăn. Vị ngọt xoa dịu sự mệt mỏi, buồn ngủ dâng trào, Bạch Khương gọi một tiếng: “Tôi ngủ một chút, có việc thì gọi tôi.” Sau khi nhận được câu trả lời của tóc đuôi ngựa, cô dựa vào thân cây nhắm mắt lại.
Trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy, Bạch Khương thật sự ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại lấy đồng hồ ra xem thời gian, ngủ khoảng bốn mươi phút. Bạch Khương bò xuống xem, bầy sói quả nhiên vẫn còn, đang kiên trì cào thân cây, có con còn muốn leo lên, may mắn chúng không am hiểu leo cây, bằng không sẽ hỏng bét.
Nhìn về phía bên cạnh, tóc đuôi ngựa cũng đang ngủ.
“Rống!” Bầy sói hét lên với cô ấy, tóc đuôi ngựa bừng tỉnh.
“Ai, không biết bầy sói này khi nào sẽ tản ra.” Tâm trạng tóc đuôi ngựa vô cùng u ám. Tuy rằng cô ấy ăn trái cây đến chán, dạ dày không ngừng trào ngược nước chua, nhưng bị bầy sói vây khốn trên cây, cô ấy chỉ có thể gặm lá cây.
Bạch Khương có chút biện pháp, cô đã sớm phát hiện lực bật nhảy của mình trở nên mạnh mẽ, có lẽ có thể giống như khỉ lợi dụng cành cây làm bàn đạp, nhảy xuyên qua giữa từng cành cây.
Tóc đuôi ngựa có chút hâm mộ, đây chính là trong họa được phúc đúng không, thân thể biến dị không dễ nhìn lắm, nhưng lại rất thực dụng nha.
“Vậy cô cẩn thận một chút.” Cô ấy nói lời tạm biệt với Bạch Khương.
Bạch Khương tuy rằng khắp nơi đề phòng cô ấy, ngay cả trèo cây cũng tách ra khỏi cô ấy, nhưng đó xuất phát từ lòng đề phòng, cũng không phải nhằm vào một mình cô ấy. Hai người cùng nhau hợp tác lấy được cái rương trên tay cô, mình mang theo rương rời đi kỳ thật không quá phúc hậu, cô càng không thể trơ mắt nhìn tóc đuôi ngựa bị bầy sói vây chết trên cây.
“Tôi sẽ thử dẫn bầy sói đi, cô xem chuẩn cơ hội rồi xuống chạy trốn đi.”
Ngay sau khi nói lời này, tóc đuôi ngựa vừa mừng vừa sợ hãi: “Cô có thể không? Vậy thật tuyệt, cảm ơn cô!”