Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 52: Phó bản bình thường: Công viên khủng long 8

Chương 52: Phó bản bình thường: Công viên khủng long 8
Chuẩn bị một phen.
Sau đó, Bạch Khương trèo lên một cành cây đã chọn, thật cẩn thận đứng lên, cô mở hai tay ra bảo trì thăng bằng, thân cây nhẹ nhàng lắc lư lên xuống, bầy sói phía dưới gào thét, tóc đuôi ngựa không dám hé răng khẩn trương nhìn chằm chằm động tác của cô.
Sau khi thích ứng một chút, Bạch Khương nhìn chuẩn một cành cây trên cây bên cạnh, đồng tử cô thu nhỏ lại, cảm nhận được một cỗ lực lượng xa lạ xông lên, siết chặt nắm đấm lại buông ra, Bạch Khương bật nhảy lên, nhảy qua cành cây kia.
Gió xẹt qua bên tai, dư quang của cô thậm chí còn nhìn thấy con sói phía dưới đuổi theo cô, nhưng rất thần kỳ là cô cũng không cảm thấy sợ hãi kinh hoảng, động tác này đối với cô mà nói có vẻ đơn giản như uống nước.
Trong chớp mắt, cô đã hạ cánh thành công.
Cô nắm lấy cành cây ngang ngực, cúi đầu nhìn dưới chân, hai chân của mình vừa vặn rơi vào trên cành cây, cực kỳ vững chắc.
Nhịn không được lộ ra nụ cười đầu tiên gần đây, Bạch Khương thừa thắng truy kích, lần thứ hai nhảy về phía một cái cây khác.
Tóc đuôi ngựa đưa mắt nhìn Bạch Khương càng nhảy càng xa, về sau đại khái còn dùng biện pháp gì đó, dẫn bầy sói còn ở gần cô ấy kích động kêu to cũng rời đi, cô ấy biết cơ hội đã đến, vội vàng bò xuống cây. Một khắc rơi xuống đất chân còn nhũn ra run run, tóc đuôi ngựa không dám lãng phí thời gian nhanh chóng rời đi.
Ở phía bên kia, Bạch Khương không nhảy nữa, ngược lại leo lên cao. Cô thuần thục băng bó vết thương, sau khi mùi máu tươi biến mất, bầy sói phía dưới sẽ không còn phấn khởi như vậy. Nhìn về hướng lúc nãy, tóc đuôi ngựa chắc đã chạy trốn rồi.
Cô nghỉ ngơi trong hai giờ rồi quyết định lặng lẽ chạy trốn.
Không có vết cắt ở cánh tay để thu hút bầy sói, ba giờ sau, bầy sói bị một đàn lợn rừng thu hút sự chú ý không đi theo cô nữa, Bạch Khương có thể trốn thoát.
Nhìn sắc trời, Bạch Khương quyết định không đi vào ban đêm, sau khi số lượng khủng long giảm, ban đêm sẽ có thêm nhiều dã thú gây nguy hiểm. Cô tìm một cái cây thích hợp để nghỉ chân, ban đêm bị tiếng sói kêu ầm ĩ đến mức không ngủ được.
Đêm nay không chỉ có tiếng sói gầm, còn có những tiếng vang khác, không nghe được là dã thú nào phát ra.
Rừng cuối cùng đã vươn ra nanh vuốt của nó, bắt đầu thị uy với những người xâm nhập.
Nửa đêm sau, có thứ gì đó trèo lên bắp chân của Bạch Khương, cô đưa tay nắm lấy, bắt được một con rắn to bằng cánh tay cô. Con rắn vặn vẹo muốn cắn cô, Bạch Khương dùng dao băm đầu nó ném ra ngoài.
Rốt cuộc không thể nằm nghỉ được nữa, Bạch Khương quyết định xuất phát sớm.
Cô có một ý tưởng, đó là tìm ra vị trí có tần suất hoạt động thấp nhất của động vật hoang dã, ở đó nhất định cách khủng long gần nhất.
Ý tưởng tuy đơn giản nhưng rất khó để thực hiện. Mấy ngày qua, Bạch Khương cảm thấy mình đã trở thành dã nhân chân chính, ăn uống ngủ nghỉ, còn phải tránh né các loại nguy hiểm.
Cô không gặp lại tóc đuôi ngựa, cũng không gặp hai người chơi khác, không biết tiến độ của những người khác như thế nào.
Bước ngoặt xảy ra vào ngày thứ chín vào phó bản, khi cô gặp một người lạ.
Người này tóc dài đến bả vai, dùng dây thừng buộc lại phía sau, lúc xuyên qua rừng, Bạch Khương đầu tiên không nhận ra, còn tưởng là tóc đuôi ngựa. Mãi cho đến khi người nọ một lần nữa ngẩng đầu nhìn cô, cô mới biết đây không phải là người chơi tóc đuôi ngựa, là một người khác.
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, đề phòng nhìn đối phương. Không ngờ người nọ chủ động mở miệng: “Người chơi mới?”
“Anh là người chơi?” Bạch Khương hỏi ngược lại?
Người nọ đi ra, vuốt tóc rối tung ra phía sau, mặc dù làm như vậy, vẻ mặt râu ria vẫn che khuất mặt hắn. Hắn thở dài một hơi: “Đúng vậy, tôi là một người chơi xui xẻo bị nhốt ở đây, trước cô, phó bản này đã ba năm không khởi động lại, may mà các cô tới, những người bạn đồng hành khác của cô thì sao?”
Bạch Khương không ngờ tình huống người chơi bị nhốt ở phó bản mà Trần Hùng nói lại bị cô gặp phải, nhất thời có chút ngạc nhiên bất ngờ.
Người đàn ông không đến gần, tự giới thiệu bản thân trước: “Tôi họ Chung, xin hỏi cô họ gì?”
“Tôi họ Bạch. Anh nói anh đã ở đây 3 năm, là anh bỏ lỡ cửa ra hay nhiệm vụ quá khó?” Bạch Khương hỏi.
Chung Kính Cảnh nói: “Nhiệm vụ cũng không khó, chúng ta ngồi xuống nói đi, cũng không kém mấy phút này.”
Nhiệm vụ không khó sao?
Đây là thần tiên từ đâu ra!
Nhìn ra ánh mắt không đồng ý của Bạch Khương, Chung Kính Dương cười khổ: “Không phải tôi khoác lác, cũng không phải tôi kiêu ngạo, chờ cô nghe tôi nói xong cô có thể lý giải ý tứ trong những lời này của tôi.”
“Được, vậy thì nói chuyện một chút.” Bạch Khương đồng ý, cô nhìn phụ cận, chọn một cái cây, vừa muốn mở miệng, Chung Kính Dương liền nói: “Tìm hai cái cây đi, chúng ta mỗi người một cây, cũng dễ phòng thú.”
“Được.”
Hai người trèo lên cây, cách nhau hơn hai mét bắt đầu nói chuyện phiếm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất