Chương 53: Phó bản bình thường: Công viên khủng long 9
“Cô đã ở đây bao nhiêu ngày rồi?”
“Hôm nay là ngày thứ chín, tôi cùng đồng bạn đã thất lạc.”
“Chín ngày. Phó bản đúng là đã khởi động lại chín ngày rồi. Vậy cô có thể lấy được rương coi như là may mắn, ngày thứ chín, khủng long mang theo rương khẳng định đã sớm chết sạch.”
Cơ bắp của Bạch Khương trở nên căng thẳng.
Chung Kính Dương xua tay: “Đừng lo lắng tôi sẽ cướp của cô, rương tôi cũng có, chỉ giấu đi mà thôi, sẽ không cướp của cô.”
Sắc mặt Bạch Khương không thay đổi.
Chung Kính Dương tiếp tục nói: “Phó bản này vốn không khó, lúc tôi vào phó bản đã nhận ra, phó bản này là thiên đường khủng long, mấu chốt qua cửa cũng rất đơn giản. Những con khủng long này đều là nhân tạo, khi chúng ta tiến vào phó bản, vừa lúc khủng long mất khống chế, phòng thí nghiệm phản công, chúng ta chỉ cần không bị khủng long giẫm chết hoặc ăn tươi, có thể theo chúng tìm được phòng thí nghiệm, cửa ra ở trong phòng thí nghiệm.” Hắn cười một chút, Bạch Khương phát hiện cho dù đối phương mặt đầy râu, cũng có thể nhìn ra một tia anh tuấn.
“Đáng tiếc, sau đó tôi mới phát hiện, phó bản này đã biến dị.”
“Phó bản biến dị? Là biến thành phó bản linh dị sao?” Bạch Khương lập tức nhớ tới kịch bản xe lửa giết chóc trước đó.
Chung Kính Dương lắc đầu: “Không phải vậy, nhân vật chính của phó bản này là khủng long, có tiến hóa đến đâu cũng không biến thành phó bản linh dị được.”
“Vậy là vấn đề của NPC?”
“Lúc đầu tôi cũng cho rằng đó là vấn đề của NPC, sau đó mới phát hiện, người biến dị chính là người chơi.” Ánh mắt Chung Kính Dương phức tạp: “Không biết là người chơi tiến vào khi phó bản mở ra lần nào, có một người lựa chọn ở lại, cô ấy thay thế NPC rời khỏi công viên khủng long mất khống chế này, trở thành chủ nhân mới của phòng thí nghiệm, có phải rất giật mình hay không? Tôi đã rất ngạc nhiên khi mình xác định được điều này, nhưng tất cả mọi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, dù có hoang đường cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nữ game thủ kia ngoài đời đại khái cũng làm ngành nghề liên quan, khu rừng này đối với cô ấy mà nói là công viên khủng long chân chính, cho nên cô ấy điều khiển phó bản này như cá gặp nước.”
Nghe Chung Kính Dương kể lại, Bạch Khương cảm thấy quá khó tin.
“Vậy thì cô ấy… Cô ấy đang ngăn chúng ta tìm phòng thí nghiệm? Cô ấy sẽ không để chúng ta đi sao? Vì vậy, cô đã giết tất cả các con khủng long … Tại sao!”
Chung Kính Dương rất vui khi gặp được người chơi mới đủ thông minh, nhanh như vậy đã bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy, lúc ấy cô ấy ngăn cản tôi, tôi đã trao đổi với cô ấy, cô ấy nói bản thân cô ấy ở chỗ này có chút tịch mịch, cô ấy muốn có nhân loại có thể nói chuyện với mình. Bây giờ phó bản khởi động lại, cô ấy đã cố gắng lập lại chiêu cũ để ngăn cản các người, nghe tôi này, hợp tác với tôi đi, tôi đã ở đây đủ lâu rồi, đáng tiếc phó bản vẫn luôn không mở ra, cửa ra không thể xuất hiện trở lại, lúc này tôi muốn cùng nhóm người chơi các cô rời đi.”
Khu rừng khổng lồ náo nhiệt ngày xưa, trong những ngày này dần dần yên tĩnh, không có khủng long, không có tiếng nổ. Nhưng rất nhanh, lại khôi phục một loại náo nhiệt khác, các loại dã thú bắt đầu hoạt động thường xuyên. Lưu Thao ném quả dại ăn xong ra ngoài, mệt mỏi dựa vào cây nghỉ ngơi, trong lòng hắn ôm một cái rương bẩn thỉu, rương còn dùng dây leo tự chế buộc vào người.
Cách đó mấy cây số, tóc đuôi ngựa nhìn sắc trời tối dần tức giận đá một cước vào lá rụng trên mặt đất, lá rụng phát ra tiếng sột lá phiền lòng như tâm tình của cô ấy.
Cách đó hơn ba trăm cây số, trang viên yên tĩnh đứng lặng lẽ, Ngô Tĩnh Di đứng ở tầng cao nhất ngẩn người, ban đêm gió có chút lạnh, cô ta siết chặt cổ áo, cảm nhận được ngứa ngáy ở chóp mũi, cô ta không thể không rời khỏi tầng trên cùng, đi thang máy trở lại phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
Ánh đèn bật lên, khắp nơi đều là ánh sáng trắng như băng, cô ta một đường chậm rãi đi tới phòng nuôi dưỡng.
Một vòng sáng lóe sáng xuất hiện ở chính giữa phòng nuôi dưỡng, tầm mắt Ngô Tĩnh Di xẹt qua nó, rơi vào trên lồng sắt trống rỗng trong phòng nuôi dưỡng. Nơi này ban đầu có ấu thể khủng long mà cô ta tỉ mỉ bồi dưỡng, mấy năm nay cô ta hao hết tâm huyết mới hấp thu đủ tư liệu còn sót lại trong phòng thí nghiệm, bổ sung đầy đủ, thiếu một bước nữa là có thể làm ra bản sao khủng long hoàn toàn thành thục ổn định, kết quả trong chớp mắt, phó bản đã ba năm không có động tĩnh lại không hề báo trước mà khởi động lại.
Ấu thể khủng long cô ta nâng niu nuôi nấng bỗng dưng biến mất, hơn nữa dựa theo thiết lập phó bản trong nháy mắt lớn lên, xuất hiện trong rừng rậm, sau đó theo thiết lập không khống chế được nữa, cho dù cô đã giải quyết hết nguồn gen mất khống chế, nhưng sức mạnh của trò chơi cường đại như thế nào chứ, cô ta bất lực.
Không, cô ta cũng không tính là không có lực hoàn thủ. Ngay từ đầu đối mặt với việc điều khiển trò chơi, cô ta bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn đàn khủng long san bằng trang viên, cô ta chỉ có thể trốn dưới lòng đất bó tay. Sau đó, cô ta chậm rãi nghiên cứu kỹ thuật nhân bản khủng long và thay vào đó tập trung nghiên cứu cách kiểm soát bản sao.
Điều này cũng rất khó khăn.
Cuối cùng, cô ta cấy bom vào ấu trùng khủng long một cách đơn giản và thô bạo, giết chết chúng miễn là khi khủng long mất kiểm soát. Nhưng đồng thời làm như vậy, cô ta bỗng nhiên có một nhận thức kỳ diệu, đó chính là cô ta hoàn toàn thay đổi phó bản, phó bản đang bài xích cô ta, muốn nuốt chửng cô ta. Cô ta muốn ở chỗ này làm nghiên cứu mà trong hiện thực không cách nào thực hiện được, cũng không muốn bị nuốt chửng, cô ta muốn mang theo kỹ thuật này sống lại!
Để tự bảo vệ mình, cô ta đã phải sửa chữa, và những cái hộp đó là sự thỏa hiệp của cô ta. Nhưng cô ta cũng không muốn khuất phục dễ dàng như vậy, sau khi cô ta thả rương ra, thế giới phó bản quả nhiên không bài xích cô ta nữa, nhưng cô ta vẫn lặng lẽ động tay động chân, chỉ cần người chơi không nắm chắc cơ hội, cái rương chứa chìa khóa phòng nuôi dưỡng sẽ bị bom tiêu hủy.
Ba năm trước cô ta thành công như vậy, cô ta bảo vệ trang viên cung cấp vật tư sinh hoạt cho mình, tiện thể còn ngăn cản người chơi. Nhưng những người chơi kia không chấp nhận lời khuyên bảo tận tình của cô ta, không muốn ở lại phó bản an toàn này làm bạn với cô ta, chờ cô ta hoàn toàn nắm giữ kỹ thuật nhân bản khủng long rồi mới cùng nhau rời đi.
“Lần này khủng long vẫn không hoàn mỹ, tôi còn có thể tiếp tục thử.” Ngô Tĩnh Di nhẹ giọng nói, khác với ngữ khí nhẹ nhàng của cô ta chính là hai mắt cô ta giống như đang bùng cháy, bên trong toát ra sự điên cuồng, chấp niệm.