Chương 58: Phó bản bình thường: Công viên khủng long 14
Lỗ tai Bạch Khương giật giật, nhìn về phía thang máy.
“Có âm thanh!”
Ba người nghiêm trận chờ đợi, dựa theo kế hoạch ban đầu mà huy động.
Ngô Tĩnh Di đứng trong thang máy nhìn ra ngoài, bên ngoài tối đen như mực, thoạt nhìn một người cũng không có. Cô ta biết lấy tính cách của Chung Kính Dương nhất định sẽ mai phục mình ở chỗ này. Loại hiểu biết này đối với kẻ địch quá làm cho người ta đau lòng, Ngô Tĩnh Di nhẫn tâm, mở cửa thang máy.
Cô ta không đi ra ngoài, hai con khủng long phía sau gầm gừ lao ra, lập tức chia ra tập trung vào hai vị trí.
“Mẹ nó, sao lại có khủng long!” Đầu trọc hô to, nhảy lên nhảy xuống.
Một giọng nói bình tĩnh ở hướng khác
Nói: “Giết khủng long trước đã!”
Hai người bọn họ biết đã bị bại lộ, trực tiếp bật đèn pin.
Nhìn hai người bị khủng long đuổi theo ôm đầu chạy trốn, đao cụ chém vào người khủng long một chút dấu vết cũng không có.
Đầu trọc kêu lên: “Tại sao da cứng như vậy!”
Hai con khủng long chỉ cao có hai thước, xem như khủng long con, là Ngô Tĩnh Di mấy ngày nay khẩn cấp bồi dưỡng ra. Trong bầy khủng long không đáng nhắc tới, nhưng ở trước mặt hai con người bình thường cũng đủ tạo ra cảm giác áp bức.
Chung Kính Dương không giết được nó, bất đắc dĩ chỉ có thể dẫn nó đi, tính toán tìm một căn phòng nhốt nó. Đầu trọc nóng lòng hét lên: “Chờ tôi!”
Hai người dẫn hai con khủng long rời đi, Ngô Tĩnh Di tạm thời không đi ra ngoài, cửa thang máy vẫn đóng lại, cô ta muốn đứng ở chỗ này chờ hai con khủng long kia xé bọn họ thành mảnh nhỏ.
Nhìn bóng tối trước mắt, trong mắt cô ta nhiễm lửa giận, đây là thiên đường của cô ta, Chung Kính Dương lại dám hủy nó? Cô ta không giỏi sửa mạch điện, vừa nghĩ tới phải tốn rất nhiều thời gian để sửa chữa lại cô liền tức giận.
Đỉnh đầu bỗng nhiên có chút tiếng động vang lên, Ngô Tĩnh Di lơ đãng ngẩng đầu, một mảnh bóng đen từ trời giáng xuống.
Bạch Khương đè ngô Tĩnh Di lại, nhanh chóng dùng dây thừng trói cô ta lại.
“Ngươi là ai?!” Ngô Tĩnh Di bất ngờ không kịp đề phòng bị trói lại, tâm thần đều run rẩy, cho tới bây giờ cô ta chưa từng nghĩ tới nơi này còn có người thứ ba.
Bất cẩn!
Bạch Khương không đáp lại, chỉ dùng sức buộc thêm hai nút thắt, còn xé mở một góc áo Ngô Tĩnh Di, vo thành một đoàn nhét vào miệng cô ta.
Thẳng đến lúc này, cô mới dám hít thở mạnh mẽ, vừa rồi thang máy vừa động, Chung Kính Dương đã ra hiệu cho cô trốn vào trong thang máy.
“Cô ta sẽ không nghênh ngang đi ra, rất có thể sẽ dẫn theo tay chân, tôi cùng anh Đầu Trọc ở bên ngoài hấp dẫn hỏa lực, cô mai phục cô ta.”
Nhìn Chung Kính Dương vừa nói vừa dễ dàng cạy nóc đỉnh thang máy ra, loại cảm giác quen thuộc này làm cho Bạch Khương không quá tin tưởng hắn chỉ tiến vào “mười ba lần”. Trong ánh mắt anh đầu trọc bên cạnh cũng có rất nhiều nghiền ngẫm, nhưng tình huống khẩn cấp, chỉ có thể lựa chọn hợp tác đánh một trận, hắn cùng Bạch Khương đều không nói nhiều. Bạch Khương trốn vào, một giây sau Chung Kính Dương đã đóng tấm chặn kia lại.
Sau khi bò vào, Bạch Khương phát hiện bên trong trống rỗng, cô bò đến chính giữa lẳng lặng chờ đợi, chờ buồng thang máy phía dưới đi lên, ánh đèn dần dần lại gần, cô phát hiện tấm chặn dưới này trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng Ngô Tĩnh Di trong buồng thang máy.
Đây là một người phụ nữ cao gầy, khoảng bốn mươi tuổi, tinh thần phấn chấn.
Phía sau cô ta có hai con khủng long, miệng mở răng nanh chảy nước dãi. Không nghĩ tới tay chân của Ngô Tĩnh Di lại là khủng long, cô không khỏi vì Chung Kính Dương cùng đầu trọc đổ mồ hôi lạnh.
Tất cả những gì phát sinh sau đó, giống như Chung Kính Dương nói.
Thừa dịp tinh thần Ngô Tĩnh Di buông lỏng, Bạch Khương phá vỡ tấm chắn mỏng dưới thân nhảy xuống, ngăn chặn cô ta.
Tất cả kế hoạch tiến hành thuận lợi, Bạch Khương thở phào nhẹ nhõm.
Cô mở cửa thang máy, dùng dấu vân tay và tròng mắt của Ngô Tĩnh Di.
Chờ đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, Chung Kính Dương cùng đầu trọc chân trước chân sau trở về, hai người đều cực kỳ chật vật, chịu không ít thương tích lớn nhỏ.
“Bắt được chưa? Bắt được là tốt rồi! Không uổng phí lão tử cùng khủng long nhỏ kia đại chiến tám trăm lần!” Đầu trọc co quắp nằm xuống, nằm bất động. Chung Kính Dương đón ánh mắt phẫn hận của Ngô Tĩnh Di ngồi xuống, hỏi Bạch Khương có bị thương hay không.
“Không, thang máy rất an toàn. Khủng long đâu?”
“Bị chúng tôi dụ đến khu thức ăn chăn nuôi.”
“Khu vực thức ăn chăn nuôi?” Bạch Khương tò mò.
“Em gái, cô đừng hỏi nữa, cô tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy khu vực thức ăn trông như thế nào đâu.” Đầu trọc nửa chết nửa sống nói.
Chung Kính Dương thản nhiên nói: “Khu vực thức ăn chăn nuôi là nơi xả thịt khủng long đặc biệt nuôi dưỡng để lấy thịt.”
“Thịt… Khủng long?” Bạch Khương chần chờ: “Giống như thịt gà, thịt heo sao?”
“Đúng vậy, dùng khủng long trình tự gen không đầy đủ không có giá trị nghiên cứu bồi dưỡng ra làm thức ăn.”
Hắn nói hời hợt, Bạch Khương liền cảm thấy càng lạnh lẽo.
“Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, ai ở đây trông coi cô ta?” Bạch Khương nhìn về phía Ngô Tĩnh Di, chuyển đề tài.
“Không để lại người trông coi, trực tiếp mang cô ta ra ngoài, chúng ta ra ngoài phát tín hiệu hấp dẫn người chơi khác tới.” Chung Kính Dương nói.