Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 59: Phó bản bình thường: Công viên khủng long 15

Chương 59: Phó bản bình thường: Công viên khủng long 15
Nửa giờ sau, Chung Kính Dương đứng ở tầng cao nhất trang viên châm lửa, lại ném một vật vào bên trong, khói dày đặc biến thành màu vàng.
Nhìn khói vàng bay lên trời, Bạch Khương hy vọng hai người chơi khác có thể mang theo chìa khóa phòng nuôi dưỡng đến đây.
Chờ đợi hai ngày, đống lửa trên sân thượng cũng cháy hai ngày.
Trong lúc đó, miếng vải trong miệng Ngô Tĩnh Di vẫn không cởi bỏ, Bạch Khương thấy ánh mắt Ngô Tĩnh Di nhìn Chung Kính Dương vô cùng phức tạp, nhưng Chung Kính Dương không mở miệng, cô cũng không nói gì, đầu trọc cũng vậy.
Đến bước này, ai còn tin tưởng Chung Kính Dương là tên nhóc đáng thương lưu lạc ba năm trong rừng rậm?
Ràng buộc giữa hắn và Ngô Tĩnh Di còn sâu hơn những gì hắn nói, nhưng không ai dám đi nghiên cứu sâu, chỉ cần cửa ra xuất hiện, mọi người bước đi, sau khi đi ra ngoài ai cũng không biết ai.
Sáng hôm sau, tóc đuôi ngựa kéo Lưu Thao xuất hiện trước cửa trang viên.
“Quả nhiên không phải cạm bẫy!” Tóc đuôi ngựa kích động đến mức mắt ửng đỏ.
Hai mươi phút sau, Chung Kính Dương mở rương Lưu Thao mang đến, lấy chìa khóa ra mở cửa phòng nuôi dưỡng.
“Thật may mắn! Lưu Thao, anh quả thực là may mắn!” Tóc đuôi ngựa cực kỳ hưng phấn!
“Cửa ra!” Đầu trọc hưng phấn hô to, nhiều ngày mệt mỏi cùng nghẹn khuất tại giờ khắc này đã tan hết, hắn là người đầu tiên xông tới, lập tức biến mất trong mắt mọi người.
“Tôi cũng đi đây, tạm biệt.” Tóc đuôi ngựa khoát tay với Bạch Khương, là người thứ hai bước vào.
Lưu Thao cười vui vẻ: “Tiểu Bạch đi nha.”
Bạch Khương cười phất tay: “Tạm biệt.”
Lưu Thao cũng đi rồi.
Cô nhìn về phía Chung Kính Dương: “Lần phó bản này cám ơn anh, có duyên gặp lại.”
“Tạm biệt.”
Chung Kính Đồng đứng bên cạnh Ngô Tĩnh Di, dựa vào cửa bộ dạng lười biếng, tùy ý gật đầu ý bảo đã biết.
Bạch Khương đi vào trong cửa ra.
[Người chơi Bạch Khương thông qua phó bản thông thường: Công viên khủng long, nhận được điểm 4]
Đến khi xuất hiện ở rừng cột đá, cô thở dài một hơi, nhiệm vụ này hoàn toàn khác với những nhiệm vụ trước đây của cô.
Cô có dự cảm, nếu như không có người chơi cũ như Chung Kính Dương, nhóm người chơi này muốn thông quan rất khó khăn.
Cô càng nguyện ý làm phó bản đơn thuần dựa vào thể lực cùng vận khí chạy trốn trước kia, ít nhất biết mình nên liều mạng, cho dù thất bại cũng chỉ có thể oán mình chạy quá chậm bị nguy cơ bao phủ.
Nhấc chân rời khỏi rừng cột đá, lúc ra khỏi đại sảnh nhiệm vụ, Bạch Khương nhìn thấy ba người tóc đuôi ngựa đứng ở cửa chờ cô.
“Hắc lại gặp lại, cùng nhau ăn cơm không?” Lưu Thao cười hì hì.
Đầu trọc đứng lên: “Đi thôi, đi khách sạn, vừa rồi quá kích động đi ra quá nhanh, sớm biết nên ăn thêm một bữa thịt bò nướng trong trang viên rồi đi, thiệt thòi chết đi được!”
Tóc đuôi ngựa cười với Bạch Khương: “Đi thôi?”
Bạch Khương gập đầu: “Ừ.”
Bốn người đi đến khách sạn.
“Chung Kính Dương kia tuyệt đối có vấn đề!” Sau khi ngồi xuống, đầu trọc thì thầm. Nếu không hắn tuyệt đối ngồi lại ăn một bữa no rồi mới đi, không phải vì Chung Kính Dương này có chút tà ác, hắn sợ ở lại thêm một giây sẽ có biến cố, lúc này mới tranh thủ thời gian chạy trốn sao!
Trong phó bản, Chung Kính Dương còn chưa đi, hắn ngồi xổm xuống lấy miếng vải trong miệng Ngô Tĩnh Di xuống.
Ngô Tĩnh Di ổn định lại một lúc mới có thể nói: “Cậu còn không đi?”
“Tôi sẽ đi. Chị Ngô, chị không hối hận sao?”
“Hối hận?” Ngô Tĩnh Di cười lạnh: “Tôi hối hận vì tin tưởng cậu bồi dưỡng cậu, cậu ngược lại đâm tôi một đao.”
Chung Kính Dương bình tĩnh nhìn cô ta: “Chị còn nhớ ý định ban đầu của chị khi muốn ở lại đây không? Con đường của chị đã càng đi càng lệch, không có đường trở lại.”
Ngô Tĩnh Di không thể chịu đựng được nhất là người khác phủ nhận lý tưởng của mình: “Cậu đang nói cái gì vậy! Tôi sắp thành công rồi!”
“Chị đi sai đường rồi.” Chung Kính Dương vẫn bình tĩnh như vậy: “Chị đã làm gì phó bản này, trong lòng chị rõ ràng, chị cảm thấy mình vẫn là người chơi sao?”
Lời này giống như búa nện, Ngô Tĩnh Di ngẩn người một lát sau đồng tử chấn động, sắc mặt trắng bệch.
“Trước đây chị đã nhắc tới phó bản này nên thông quan như thế nào phải không? Chị nói xem, sau khi phó bản bắt đầu, tập thể khủng long được nghiên cứu phát triển ra không khống chế được, NPC trong phòng thí nghiệm đáp máy bay chạy trốn, trang viên bỏ hoang, việc người chơi cần làm là tránh né bầy khủng long, cuối cùng ngồi chờ bầy khủng long san bằng phó bản, có thể đào được cửa ra ở vị trí phòng nuôi cấy ban đầu, đây vốn là một phó bản tương đối dễ dàng.” Giọng điệu Chung Kính Dương nhàn nhạt, hình như hoàn toàn không có một tia oán hận nào đối với việc Ngô Tĩnh Di biến phó bản đơn giản thành phó bản có độ khó cao.
“Chị đã trải qua hai lần khởi động lại phó bản, NPC ban đầu ở đây sao không xuất hiện? Hai lần này chị có thấy trực thăng làm mới xuất hiện trên sân đỗ trên tầng cao nhất không?”
Mỗi một câu hắn nói, mặt Ngô Tĩnh Di lại trắng một phần, chờ hắn hỏi xong câu cuối cùng, sắc mặt Ngô Tĩnh Di đã giống như người chết.
“Chị nói vì sao lần này phó bản khởi động lại, tôi đã bị truyền về rừng rậm? Khi tôi và nhóm người chơi vào phó bản này xuất hiện trong rừng, chị đã ở đâu vào thời điểm phó bản được khởi động lại?”
Hình như chỉ để nói mấy câu này, nói xong hắn lập tức muốn đi.
Chung Kính Đồng cởi dây thừng trên người Ngô Tĩnh Di, đứng lên đi về phía quầng sáng.
Khi hắn sắp bước vào cửa ra, Ngô Tĩnh Di mới giống như tìm lại đầu lưỡi, khàn giọng hét lớn: “Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy!”
Không ai trả lời cô ta, và người chơi cuối cùng đã rời đi.
Cảm xúc không ai tiếp nhận, biểu tình dữ tợn của Ngô Tĩnh Di giảm bớt. Cô ta im lặng trong một thời gian dài, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đứng dậy tới chỗ cửa. Cô ta đi về phía trước hai bước, suy nghĩ một chút vẫn chuyển hướng rời khỏi phòng nuôi dưỡng, trở về phòng thí nghiệm trung tâm.
Cô ta cố gắng khôi phục mạch điện trong phòng thí nghiệm trung tâm trước, tranh thủ thời gian nghiên cứu vấn đề cuối cùng còn có chút nghi hoặc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất