Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 60: Phó bản bình thường: Công viên khủng long 16

Chương 60: Phó bản bình thường: Công viên khủng long 16
Mười bốn giờ sau, cuối cùng cô ta cũng hài lòng, đi ăn cơm trước, sau khi mất điện, thịt trong kho nước đá đều hỏng, cô ta ăn một bữa trưa thịt đóng hộp, xào một món ăn nấu một bát canh, sau khi ăn no uống đủ còn thay quần áo sạch sẽ.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, cô ta trở lại phòng nuôi cấy.
Lời nói của Chung Kính Dương thỉnh thoảng vang vọng trong đầu cô ta, lúc làm thí nghiệm cô ta còn có thể hết sức chăm chú xem nhẹ những lời đó, hiện tại lại rốt cuộc không đè nén được nữa.
Bất an làm cho bước chân của cô ta có chút chần chờ.
“Hắn đang lừa mình vì mình vây khốn hắn ba năm.” Cô ta nói với chính mình như vậy, kiên định đi vào trong vòng sáng.
Vài giây trôi qua, vài phút trôi qua, vài giờ trôi qua, cô ta vẫn còn ở tại chỗ.
Trong lúc đó Ngô Tĩnh Di suy nghĩ rất nhiều, cũng tìm được một ít chi tiết bị cô ta cố ý xem nhẹ.
Thật ra sau khi cô ta thành công thay đổi phó bản, cô ta nên hiểu mình không còn là một người chơi bình thường nữa.
Cô ta chiếm phó bản này, phó bản này cũng chiếm được cô ta.
Khi nhóm người chơi Chung Kính Dương tiến vào phó bản, cô ta ở đâu? Vào thời điểm đó, cô ta đang ở trong phòng nuôi dưỡng.
Chỉ là cô ta chưa bao giờ nguyện ý tin tưởng, cô ta che đậy chính mình lừa gạt chính mình… Cho đến giờ khắc này, cô ta không cách nào lừa gạt chính mình được nữa.
Thì ra từ lúc đó trở đi, cô ta đã bị vây khốn.
Trách không được Chung Kính Dương cố ý lừa gạt cô ta ba năm, làm bộ phục tùng cô ta, chưa từng có ý đồ phản kháng, khống chế cô ta, mà là đợi phó bản khởi động lại mới động thủ.
Hắn khẳng định là sợ sau một thời gian dài khống chế cô ta, hắn cũng sẽ bị phó bản phán đoán là…
“NPC! Làm thế nào tôi có thể là một NPC! Tôi không phải! Thả tôi ra, tôi phải đi! Thả tôi ra! Tôi không thể là NPC! Tôi không phải!”
Trong vườn rau của trang viên bay tới mấy con chim sẻ kiếm ăn, chúng nó không nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng từ trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, hài lòng ăn no một bữa sau đó vung cánh, bay ra xa.
Trong rừng cột đá, Chung Kính Dương hiếm khi đứng tại chỗ ngẩn người trong chốc lát.
Anh đã thực sự ra ngoài sao?
Anh đi ra khỏi rừng cột đá đi tới đại sảnh nhiệm vụ, trước tiên xem thông báo một chút để biết tin cập nhật phó bản mới nhất, sau đó chậm rãi đi về phía khách sạn.
Mặc dù bị nhốt trong phó bản ba năm, nhưng thời gian ba năm của phó bản ở trạm trung chuyển chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ, phòng mình đặt lúc đó còn chưa hết hạn.
Trở lại phòng, anh không vội vàng ngủ, trước tiên lấy ra quyển sổ dưới gối.
Phía trên ghi lại tất cả phó bản anh đã trải qua hơn một tháng (thời gian trạm trung chuyển), bị nhốt hơn ba năm, rất nhiều ký ức phó bản đã sớm mơ hồ. Anh có thể lấy được tín nhiệm cùng coi trọng của Ngô Tĩnh Di, khẳng định cần phải bỏ ra rất nhiều tinh lực, ba năm đó anh đã phải bỏ lại toàn bộ phó bản ra sau đầu, toàn tâm toàn ý làm trợ thủ của Ngô Tĩnh Di, hiện tại “nằm vùng” chấm dứt, cuộc sống của anh một lần nữa trở lại chính quy, tất nhiên phải một lần nữa nhặt lại kinh nghiệm làm phó bản.
Chị gái của anh đã từng là một người được tham gia trò chơi này, và sau đó trước khi cô ấy sắp chết vì bệnh tật đã nói với anh về nó.
“Chị không có cách nào để viết ra, mỗi từ sẽ bị phá hủy.” Chị gái lưu luyến nhìn hắn: “Nếu có một ngày em gặp tai nạn nguy hiểm, chị hy vọng em cũng có thể may mắn gặp được trò chơi kia.” Chị gái của anh đã cảnh báo anh một vài quy tắc phó bản của riêng mình, rồi sau đó mới ra đi.
Rõ ràng bác sĩ nói chị gái còn ba tháng nữa, nhưng sau khi nói ra bí mật kia, chị hắn đã không còn.
Lúc Chung Kính Dương xảy ra tai nạn giao thông sắp chết thì nhớ tới những lời chị nói, vừa mở mắt ra, anh đã ở trong trò chơi, những điều chị anh nói là thật.
“Buổi chiều bắt đầu làm phó bản đi, tìm lại cảm giác.” Chung Kính Dương thì thào. “Chờ sau khi tìm lại cảm giác, lại dựa theo kế hoạch ban đầu đi làm phó bản linh dị.”
Trong phòng khác của khách sạn, sau khi Bạch Khương tắm xong bắt đầu kiểm kê thu hoạch ngày hôm nay.
Phó bản lần này là phó bản lâu nhất cô từng làm, tuy rằng có rất nhiều nghi vấn và quanh co, nhưng về mặt vật tư cô có thu hoạch rất tốt.
Đầu tiên là cô nhận được một lượng lớn thịt khủng long, còn thu thập một cái đầu khủng long còn nguyên vẹn, đầu khủng long được cô đặt ở cửa siêu thị, thoạt nhìn tương đối khí phách.
Thứ hai, cô tìm cơ hội lấy được một số vật tư trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, bao gồm hai rương thịt hộp ăn trưa, trái cây và rau quả đóng hộp tổng cộng ba rương, sốt cà chua và các loại nước sốt khác tổng cộng ba rương, mì ống một rương, bột mì hai túi. Dưới mí mắt Chung Kính Dương, cô không dám quá đáng, nếu không cô còn có thể lấy nhiều hơn. Trang trại trong trang viên cũng làm cho cô thèm thuồng, nhưng mò mẫm trong kho hàng cô còn phải cẩn thận, vật tư trên mặt đất cô càng cẩn thận hơn, chỉ có thể thừa dịp mà thu hoạch vài trái cây và rau quả vào siêu thị. Hai ngày đó Chung Kính Dương giết một con bò, Bạch Khương lại càng không dám đưa tay.
Nhưng Bạch Khương đã rất thỏa mãn, đây đều là thu hoạch thêm.
Cô mở một hộp táo đóng hộp, vừa ăn vừa nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với đám người tóc đuôi ngựa.
Tóc đuôi ngựa và Lưu Thao vừa tới, còn không hiểu ra sao, người ở chung lâu nhất với Chung Kính Dương là Bạch Khương, đối mặt với Chung Kính Dương đầy bí ẩn, bọn họ chỉ có thể tìm hiểu tin tức từ trong miệng Bạch Khương. Bạch Khương cũng không biết nhiều, không giấu diếm mà nói ra toàn bộ, bao gồm cả nhược điểm giết người. Sau đó ăn cơm xong Bạch Khương liền rời đi, lúc này ăn táo đóng hộp, cô lại nhớ tới khuôn mặt Ngô Tĩnh Di kia, không biết Chung Kính Dương sẽ đối đãi Ngô Tĩnh Di như thế nào.
Ngô Tĩnh Di ba năm trước ngăn cản anh rời đi, lần này anh sẽ ngăn cản cô ta rời khỏi phó bản, báo thù sao?
Rất nhiều thông tin được tổng hợp trong đầu cô, cô mơ hồ có chút suy nghĩ, nhưng bởi vì thông tin không đầy đủ nên luôn không nghĩ ra được.
“Quên đi không nghĩ nữa, về sau cẩn thận một chút, đừng gặp được ngô Tĩnh Di khác.” Bạch Khương nuốt từng ngụm táo ngọt ngào, thoải mái nằm trên giường, mặc cho mình buông lỏng thời gian sau bữa trưa.
Hơn ba giờ chiều, sau khi ngủ một giấc, cô lại xuất phát đi tới đại sảnh nhiệm vụ, cửa ánh sáng lóe lên tiến vào phó bản.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất