Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 64: Phó bản bình thường: Vườn địa đàng 2

Chương 64: Phó bản bình thường: Vườn địa đàng 2
Lúc NPC xoay người, Bạch Khương đuổi theo chậm một nhịp, cô cũng xoay người theo.
Cô cùng NPC trên đường nhìn về phía người chơi nữ, cách hơi xa, cô không nhìn thấy dáng vẻ của người chơi nữ kia.
Trong ánh sáng còn lại, Bạch Khương nhìn thấy NPC đứng ở cửa sổ hai bên cũng dừng lại công chuyện trong tay, đồng loạt nhìn chằm chằm người chơi nữ.
“Là quái vật!” Một tiếng nói sắc bén vang lên, hạ xuống lời phán quyết.
Tất cả vẻ mặt NPC đồng thời trở nên dữ tợn cừu hận, bọn họ giơ đồ trên tay lên làm vũ khí dùng hết toàn lực đánh về phía nữ game thủ.
“Giết cô ta! Cô ta là một con quái vật!”
Nhóm NPC ào ào chen chúc qua, nữ game thủ sợ hãi, bỏ chạy.
Bạch Khương bị đám người bao vây chen đi, cô không nhìn thấy người chơi nữ ở đâu, chỉ có thể từ dòng NPC đang truy đuổi mà phán đoán chỗ người chơi nữ đang chạy trốn, cô chân thành hy vọng đối phương có thể chạy thoát.
Người chơi nữ cũng hy vọng mình có thể trốn thoát, nhưng ở khắp mọi nơi đều có người, cô ta không thể chạy nữa. NPC tấn công cô ta, cô ta ngã xuống đất và nhanh chóng bị thương. Cô ta không muốn cứ như vậy ngã xuống, cô ta còn muốn chạy trốn, vì thế đã dùng túi trị liệu trị lành vết thương trên người, nhưng công kích mới lại lập tức đến…
Sau đó, tất cả các điểm tích lũy của cô ta đều sử dụng hết và không có cách nào mở mắt được nữa.
Bạch Khương rốt cuộc chen chúc đến gần, chỉ nghe thấy có NPC đang cảm thấy may mắn nói: “May mà phát hiện sớm, quả nhiên là quái vật, trách không được đánh lâu như vậy mới chết.”
“Đúng vậy, tôi còn chuyên môn nhắm vào đầu cô ta, anh xem búa của tôi đều là vết mẻ!”
“Quái vật đều đáng chết!”
“Phi!”
Các NPC hài lòng tản ra và tiếp tục lên đường. Bạch Khương rốt cuộc cũng nhìn thấy nữ game thủ. Quần áo của cô ta đã bị máu tươi thấm ướt, hoàn toàn nhìn không ra màu sắc ban đầu, khuôn mặt cũng máu thịt mơ hồ, nghe tiếng nói chuyện vừa rồi, chắc cũng đã lớn tuổi.
Trong lòng cô khổ sở, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cũng không thể thay cô ta nhặt xác. Chỉ có thể nhìn như vậy rồi giả vờ tự nhiên xoay người, cùng các NPC khác tiếp tục đi về phía trước.
Các NPC đã trở lại bình thường và tiếp tục nói chuyện vui vẻ và sống động. Một dì NPC bị máu bắn tung tóe trên mặt thậm chí còn nhiệt tình quan tâm hỏi Bạch Khương: “Ôi, đứa nhỏ này, sao không mang theo một cái túi chứ, lát nữa không chứa được bao nhiêu trái cây nha!”
Biểu tình của bà ta chân thành thân thiết như vậy, lúc nói chuyện thịt trên mặt rung rung, máu trên mặt liền chảy xuống.
“Túi trong nhà đã hết rồi.” Bạch Khương “đau lòng” nói.
Dì NPC thông cảm nhìn cô: “Vậy cháu cũng phải tìm một cái gì đó để đựng chứ, cháu nghe gì, áo khoác này của cháu cũng được, cởi ra có thể chứa được chút gì đó, nhất định phải đựng nhiều hơn một chút, đêm tối dài như vậy, chúng ta dựa vào những thực phẩm này để sống sót!”
“Được, cám ơn chị gái, chị thật tốt.” Bạch Khương xuất ra kỹ năng diễn xuất tốt nhất, nghe lời bà ta, lúc này cởi khóa kéo, cởi áo khoác thể thao ra, dưới sự chỉ điểm của dì NPC thắt nút tay áo, lại kéo khóa kéo lên. Dì NPC đưa cho cô sợi dây thừng: “Buộc vạt áo lại, chờ chút nữa mà để đồ, sau đó buộc cổ áo lại, đây không phải là một túi khá tốt sao!”
“Cảm ơn chị gái!” Bạch Khương cảm kích nói lời cảm ơn, dỗ dành dì NPC đến không khép miệng lại được: “Ai nha gọi chị gái cái gì, tôi đã ở tuổi này…”
Bạch Khương rũ mắt xuống, chậm rãi dùng sợi dây thừng nhiễm máu cột cổ áo lại. Máu trên sợi dây này rất tươi mới… Cô tưởng tượng hình ảnh nó nhuộm máu, có lẽ dì đang nói này dùng dây thừng trói vào cổ nữ game thủ vừa rồi, dùng sức siết chặt…
Một loại cảm giác ghê tởm cùng phẫn nộ dâng lên trong lòng, Bạch Khương nắm chặt dây thừng.
“Em gái nhỏ, làm sao vậy?”
“Tôi không có việc gì, chỉ là rất cảm động vì chị trợ giúp tôi như vậy.” Lúc ngẩng đầu lại, trên mặt Bạch Khương đã nở nụ cười: “Chị gái vừa nhìn đã biết kinh nghiệm phong phú, tôi thật sự rất bội phục, lát nữa tôi nhất định sẽ theo sát chị, học tập thật tốt.”
“Dễ nói, cô đi theo tôi, nhất định có thể đoạt được trái cây tốt nhất!”
NPC này nhiều lần nhắc tới trái cây, sự nghi ngờ trong lòng Bạch Khương dần lớn hơn.
Cứ như vậy, Bạch Khương đi theo đại bộ đội NPC hành động, trong lúc đó cô nhìn thấy những người chơi khác, còn rất dễ nhận biết, người ở đây đều có một loại thần kinh lộ ra ngoài, bọn họ đều thích dùng lời nói để che dấu sợ hãi, nhưng càng nói nhiều, sợ hãi càng chảy khắp nơi, dần dà, Bạch Khương cũng có chút bị ảnh hưởng, nói theo nhiều hơn.
Cô không nhận nhau với những người chơi khác, họ cũng không có ý định giao tiếp với cô, mọi người chỉ gật nhẹ đầu ra hiệu, tiếp tục đóng vai “người dân địa phương”.
Vừa đi, đã đi gần hai tiếng đồng hồ.
“Quá muộn, quá muộn!”
“Mau đi mau đi, hôm nay đã quá muộn!”
“Nắm chặt thời gian a, đừng để không về nhà được!”
NPC bắt đầu nôn nóng, ngay cả nụ cười trên mặt dì vẫn nói chuyện phiếm với Bạch Khương cũng biến mất hơn phân nửa, bước chân nhanh hơn rồi chạy như điên. Bạch Khương chạy theo, mười mấy phút sau thì đến đích.
“Mau đi cướp, chậm thì không còn!” Ánh mắt dì bốc lên ánh sáng xanh xông tới.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất