Chương 65: Phó bản bình thường: Vườn địa đàng 3
Bạch Khương đuổi theo.
Đập vào mắt là một gốc đại thụ che trời, thân hình khổng lồ, cao không thấy đỉnh, vô số dây leo từ trên cao thả xuống, gần như chạm vào mặt đất. Trên dây leo kết đầy trái cây màu xanh hoặc đỏ, trái cây tản mát ra hương thơm mê người, hấp dẫn Bạch Khương vươn tay hái.
Nhóm NPC nổi điên tiến lên hái, rồi nảy sinh tranh cãi xô đẩy với các NPC khác tới sớm hơn.
Tiếng cãi vã đánh thức Bạch Khương, cô phát hiện ngón tay mình cách một trái cây màu đỏ chưa tới một tấc.
Cô vội vã rút tay lại.
Nhóm NPC bên cạnh hái đến đỏ mắt, nhìn trúng cùng một quả còn có thể đánh nhau. Thần kỳ chính là, mặc kệ bọn họ xô đẩy đụng phải trái cây gần đó như thế nào, quả cũng sẽ không rơi xuống, trừ phi có người đưa tay ra hái.
Dễ dàng hái được.
Người nọ đưa trái cây vào chóp mũi ngửi: “Còn rất thơm, nói không ra là mùi thơm gì. Cô không hái sao?”
Bạch Khương biết hắn là người chơi.
Cô lắc đầu: “Tôi không nghĩ như vậy là tốt.”
“Đúng là không tốt lắm, phó bản này rất kỳ quái.” Người đàn ông bỏ trái cây vào túi, cười nói: “Tôi sẽ hái hai trái, một màu đỏ và một màu xanh lá cây, cô nhìn xem những người này đều hái rất hăng say, có thể thấy được những trái cây này là vật tư quan trọng họ dựa vào để tồn tại, chúng ta nên nhập gia tùy tục.”
Điều này cũng có lý.
Những NPC này có thể sống sót, chắc chắn có biện pháp riêng của họ, có lẽ những trái cây này là bí quyết để tồn tại.
Nghĩ một lúc, Bạch Khương lại giơ tay lên, nhưng cuối cùng vẫn không hái trái cây gần trước mắt.
“Cô thật sự không hái sao? Tất cả chúng tôi đều hái nó.” Người đàn ông ngạc nhiên.
Bạch Khương lắc đầu, trong lòng cô luôn cảm thấy không thoải mái.
“Đừng nói bậy, tôi cũng không hái, tôi nói anh đừng hãm hại người khác, chính mình không cẩn thận bị dụ dỗ đến hái trái cây, nên đi khắp nơi kéo người ta xuống nước, như vậy quá không đạo đức.”
Một người chơi khác đi tới, hắn vừa mở miệng sắc mặt người đàn ông kia lập tức thay đổi, cứng ngắc đi sang bên cạnh.
Lâm Cảnh gật gật đầu với Bạch Khương.
“Cám ơn anh đã nhắc nhở.” Bạch Khương cảm ơn.
“Không cần cảm ơn tôi, cô vốn sẽ không bị hắn lừa gạt.” Lâm Cảnh thẳng thắn nói: “Tôi tìm cô là muốn hợp tác, chúng ta cùng nhau vượt qua đêm nay đi.”
Lời này đặt ở những hoàn cảnh khác sẽ có ý nghĩa khác, nhưng Bạch Khương hiểu rõ lời nói của đối phương không có ý tứ gì khác, chỉ là hợp tác bình thường vượt qua đêm thứ hai ở đây.
Mức độ quỷ dị của phó bản này chỉ đứng sau phó bản tàu hỏa giết chóc lần trước, có một đồng bạn trao đổi tin tức hẳn là không tệ lắm. Vừa nghĩ đến đó, bóng người giống như hai chùm rong biển lang thang đêm qua hiện lên trong đầu cô.
Lâm Cảnh nhìn mặt nói chuyện, chủ động nói: “Tối hôm qua tôi cũng nghe thấy những âm thanh kia, tôi hoài nghi lực lượng thần bí muốn xuống tay hại chúng ta, đầu tiên sẽ dụ dỗ chúng ta trả lời nó. Tôi biết mối quan tâm của cô, nói thật tôi cũng có một số lo lắng, tìm đồng đội tốt nhất có thể 1 + 1 lớn hơn 2, nếu không tốt hơn là không tìm. Vì vậy, tôi có một cách để chúng ta hợp tác và cố gắng giảm thiểu được rủi ro khi hợp tác.”
Bạch Khương đăm chiêu: “Không phải anh nghĩ… Tìm một căn nhà, chúng ta mỗi người một phòng, buổi tối mỗi người khóa cửa lại…” Khi có thể hợp tác sẽ hợp tác, nếu một bên rơi vào hiểm cảnh không thể vãn hồi, bên kia còn có cơ hội chạy trốn.
“Tôi chính là nghĩ như vậy, anh hùng sẽ có suy nghĩ giống nhau, vậy ý của cô là?” Lâm Cảnh chờ mong nhìn Bạch Khương. Hắn nhìn thấy những NPC này đánh chết một người chơi, liền quyết định nhất định phải tìm một đồng đội, NPC người nhiều thế mạnh, người chơi ở vào thế bất lợi, nhất định phải kết bạn mới có thể có phần thắng. Hắn quan sát một vòng, chỉ thấy bốn người chơi, một người đã bị NPC đánh chết, một người là tâm cơ nam kéo người khác xuống nước, một người là kẻ ngốc bị tâm cơ nam nói một câu đã hái ra rất nhiều trái cây, một người chính là nữ game thủ giống như khỉ trước mắt này.
Anh ta chỉ có một lựa chọn.
“Được, chúng ta hợp tác.”
Hai người bước đầu đạt được ý định hợp tác, cả hai đều hài lòng.
“Lát nữa chúng ta đi tìm căn nhà trống thích hợp, tôi quan sát qua, cửa hàng ở lầu một gần như đều trống rỗng, không có người ở…” Lâm Cảnh thấy Bạch Khương lắc đầu, nghi vấn hỏi: “Cô cảm thấy không được sao?”
“Tôi chỉ cảm thấy cửa hàng ở tầng một không có NPC ở, chứng tỏ không an toàn.”
“Nhưng tối hôm qua chúng ta cũng không gặp nguy hiểm, chỉ có tiếng nói kỳ quái mà thôi.”
“Làm sao anh biết đêm nay vẫn chỉ có vài câu nói kỳ quái kia?” Bạch Khương đã sớm quyết định đêm nay đổi chỗ ở, trên đường tới nơi này, cô đã chọn chỗ ở tối nay.
Cô nhìn về phía dì NPC vừa rồi đi tới, nhẹ giọng nói: “Dì kia ở một mình.”
Lâm Cảnh nghe hiểu, có chút do dự: “Bọn họ không dễ chọc…” NPC hãm hại người chơi không hiếm thấy, trực tiếp bạo lực đánh chết người chơi, đây là lần đầu tiên hắn gặp, hắn đối với NPC phó bản này thập phần kiêng kỵ.
“Cho nên tôi nói, dì kia ở một mình.” Cướp lấy nhà NPC khẳng định an toàn hơn tìm một căn phòng trống bỏ hoang, Bạch Khương vốn quyết định cùng dì kia về nhà, tăng thêm Tiểu Lâm khẳng định còn có phần thắng.
Lâm Cảnh suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy cầu phú quý trong hiểm nguy, đây đích thật là một biện pháp tốt để thu thập tin tức phó bản, hai người đạt được sự đồng thuận.
Không nói nhiều nữa khiến NPC chú ý, Bạch Khương cùng Lâm Cảnh chậm rãi chen ra khỏi đám người, NPC si mê hái trái cây đỏ rực, không ai chú ý đến bọn họ.
Người chơi tâm cơ đã sớm lui ra, sắc mặt rất khó coi, bên cạnh hắn còn có một thanh niên hơn hai mươi tuổi, thanh niên ôm một túi trái cây, khi nhìn thấy Lâm Cảnh muốn chào hỏi, chờ đến khi nhìn thấy Bạch Khương bên cạnh Lâm Cảnh, rõ ràng bị bộ dạng kỳ quái của cô dọa sợ, ánh mắt trợn tròn.