Chương 68: Phó bản bình thường: Vườn địa đàng 6
Bạch Khương hoảng hốt, cảm thấy không ổn, lập tức lại rạch một đao lên đùi.
Biện pháp này bắt đầu có hiệu quả rõ rệt, nhưng đêm chậm rãi trôi qua chưa kết thúc, không ngủ không nghỉ chống lại ô nhiễm tinh thần, Bạch Khương đã sắp đến cực hạn.
Trước mắt cô một mảnh ánh sáng màu xanh kỳ quái, thật lâu cũng không tìm lại ý thức của mình.
Ác ma thì thầm bên tai hấp dẫn cô, chỉ cần cô mở miệng sẽ lập tức mang cô đi.
“...... Cô có muốn gặp bố mẹ mình không?”
“Cô có biết tại sao cô được đặt cái tên này không?”
“Cô có muốn sống lại không?”
“Cô có muốn đi không?”
“...... Muốn…”
Hàm răng cắn chặt buông lỏng, Bạch Khương nói ra một chữ. Chữ này vừa ra, đầu óc cô càng thêm đục ngầu, tựa hồ trong nháy mắt khi chữ này nói ra miệng, có thứ gì đó dùng tư thái cường thế chen vào đầu cô, hoàn toàn xoắn nát tư duy vốn hỗn độn của cô.
Bạch Khương phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ không cam lòng, không lâu sau cô không phát ra bất kỳ thanh âm nào được nữa, thân thể nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích. Đột nhiên, cơ thể cô run rẩy vài cái, sau đó nghiêng ngả đứng lên, dùng một tư thế quỷ dị mà đứng, vặn vẹo như rong biển đụng vào cửa.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trong đêm yên tĩnh, tiếng đập cửa khuếch tán ra rất xa, đánh thức rất nhiều người.
Ở phòng cách vách, Lâm Cảnh thiếu chút nữa bị ma âm xâm nhập bị tiếng đập cửa đánh thức, hắn lập tức hung hăng vặn thịt đùi mình, dùng đau đớn thoát khỏi thôi miên.
Nghe thấy tiếng đập cửa, trong lòng hắn thầm nghĩ không tốt: Chẳng lẽ Tiểu Bạch đã bị công hãm? Chờ NPC mở cửa, Tiểu Bạch lại mở cửa phòng, cô sẽ theo NPC rời đi sao? Hắn không khỏi có chút do dự, chẳng lẽ bọn họ thật sự sai rồi? Hai đêm đầu tiên, NPC đều an toàn vượt qua trong lúc ăn trái cây, quả đó thật sự là thứ tốt?
Giãy dụa do dự, hắn nghe thấy tiếng đập cửa dừng lại. Trong lòng rùng mình, hắn trong lúc bị ô nhiễm tinh thần cố gắng nặn ra chút lý trí, cẩn thận mở cửa ra một khe hở.
Cánh cửa mở ra và NPC biến mất.
Xuyên thấu qua khe hở này, hắn còn giống như nhìn thấy một bóng đen từ phòng bên cạnh đi ra, lấy một loại tư thế quái dị bơi đến cửa lớn, biến mất trong tầm mắt Lâm Cảnh.
Đó là Tiểu Bạch… Không kịp thương cảm, Lâm Cảnh nghe thấy càng nhiều âm thanh từ ngoài cửa tiến vào, sắc mặt hắn đại biến! Trách không được NPC bị bọn họ trói lại còn ra hiệu bảo bọn họ đóng cửa sổ, ban đêm bên ngoài sẽ có âm thanh du đãng, chúng nó sẽ tiến vào!
Ý niệm này vừa hiện lên, lập tức bị ma âm tăng gấp bội nghiền nát, thế giới tinh thần của Lâm Cảnh từng tấc từng tấc tan rã, mất đi tất cả ý thức.
Rất nhanh, cánh cửa này lại có một bóng người mới lắc lư ra ngoài.
NPC đang ngủ trong phòng bên cạnh cũng bị âm thanh ồn ào đánh thức, kinh hãi thất sắc, phản ứng đầu tiên là nuốt nhiều trái cây hơn, lúc này đây hắn ăn mười mấy quả mới tìm lại được cơn buồn ngủ.
Trong cửa hàng cách đó không xa, người chơi tâm cơ và người chơi mắt to ăn một trái cây khác.
Người chơi tâm cơ nhìn thấy hai ba bóng người liên tiếp từ trên lầu đi xuống, lướt qua trước cửa hàng. Hắn nhận ra hai người trong số đó là người chơi, trong lòng đắc ý, ha ha! Hai ngày trước còn nói xấu hắn, xem hắn như người xấu, kết quả là sao? Không có trái cây để ăn, hai người này không phải đã sớm bị loại sao!
Nghĩ như vậy, sự ảo não do hai ngày trước ý chí thất thủ bị dụ dỗ hái trái cây đã hoàn toàn biến mất vô tung, quả đâu có vấn đề? Tốt lắm! Hắn nuốt trái cây ngọt ngào của mình và mơ hồ ngủ gật.
Người chơi mắt to bị âm thanh tra tấn đến hai mắt không còn ánh sáng, hắn rất muốn ngủ.
“Cậu có muốn ngủ không?”
Muốn, thật muốn ngủ ah, nhưng ăn một quả căn bản không ngủ được, hắn bị trái cây mang đến cơn buồn ngủ cùng tiếng nói thần bí cùng nhau kéo, đau không muốn sống.
“Cậu có muốn ngủ không?” Nhìn thấu mong muốn, giọng nói một lần nữa đặt câu hỏi. Đồng tử của hắn tản ra không nhìn thấy tiêu cự, há miệng, thịt quả còn chưa nuốt xuống rớt ra, đầu lưỡi tê dại vì ăn quả gian nan giật giật, hàm hồ phun ra một chữ “Muốn”.
Người chơi tâm cơ bừng tỉnh, chợt quay đầu, không thể tin trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm mắng tên ngốc này! Có trái cây trong tay, sao còn có thể trúng chiêu!
Trong lòng mắng như vậy, hắn lại có một loại cảm giác ân ẩn buông lỏng.
Tên ngốc này trúng chiêu cũng tốt, quả cho hắn một mình dùng khẳng định là đủ rồi.
Quả nhiên, rất nhanh người chơi mắt to tựa như bị khống chế, đuổi theo hai người phía trước, không lâu sau đã biến mất trong tầm mắt hắn. Người chơi tâm cơ đã sớm đem trái cây của hai người hợp nhất lại với nhau, nói là muốn thống nhất phân phối, hiện tại quả do một mình hắn nuốt, tất nhiên là muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Người chơi tâm cơ ăn thêm ba quả nữa, cơn buồn ngủ dâng trào, tất cả âm thanh đều biến mất, thế giới yên tĩnh an tường, hắn nhắm mắt lại, cũng như NPC trong các ngôi nhà khác, khóe miệng cong cong trong những giấc mơ ngọt ngào.
Trong giấc mơ của mình, hắn đến dưới gốc cây lớn vào ban ngày. Đại thụ ban ngày có bao nhiêu tráng lệ, ban đêm có bao nhiêu kinh khủng, tất cả trái cây đều biến thành bộ dạng đầu lâu, rậm rạp treo trên dây leo
Mỉm cười với hắn ta, miệng răng mở ra, giống như đang kêu gọi hắn ta tham gia với chúng.
Một trận gió mạnh thổi tới, đầu lâu bị thổi rơi xuống đất, đầu lâu lăn về phía hắn. Hắn vội vàng chạy trốn, lúc hoảng hốt không chọn đường, một cánh cửa mở ra: “Mau vào trốn một chút!”
“Cảm ơn cảm ơn!” Người chơi xông vào.
Cánh cửa đóng lại, đại quân đầu lâu không phát hiện ra hắn, từ ngoài cửa rời đi đuổi theo phương xa.
“Cám ơn cô,em gái.”
Em gái NPC nghiêng đầu cười ngọt ngào với hắn: “Không cần cảm ơn anh cả, chúng ta đều là người một nhà.”
Người chơi không hiểu ý cô ta, nhưng cảm thấy cô ta rất thân thiện, giống như em gái của mình, vì vậy cũng mỉm cười.