Chương 67: Phó bản bình thường: Vườn địa đàng 5
Bạch Khương nhịn không được run rẩy một chút, cánh tay nổi da gà. Từ nhỏ cô đã không thích xem phim kinh dị, bị cự mãng đuổi theo, bị cá mập cắn cũng có thể nhịn, đối với loại vật quỷ dị này thật sự không có biện pháp gì.
Nhưng không còn cách nào cũng phải nhịn xuống, cô an ủi lá gan của mình cần rèn luyện, sau này còn phải đi phó bản linh dị, nhanh chóng luyện tập lá gan.
Một lần nữa ngồi xuống đất, Bạch Khương mở to hai mắt chờ đợi câu nói tiếp theo.
“Tại sao cô không nói chuyện? Cô có muốn đi chơi với tôi không?” Giọng điệu của nó nhẹ nhàng nói liên tiếp, so với giọng nói tối hôm qua còn có sức sống hơn, tần suất nói chuyện cũng dày đặc gấp trăm lần, Bạch Khương rất nhanh đã bị ầm ĩ đến đau đầu.
Đầu tiên là cảm thấy ầm ĩ, một thời gian dài, Bạch Khương cảm thấy đầu óc bắt đầu có chút hỗn loạn, có một giây mất đi khống chế đầu óc, miệng há ra muốn trả lời. Cũng may cô rất nhanh lại tỉnh táo lại, nhận thấy vừa rồi mất khống chế, Bạch Khương trong lòng kinh hoàng nghi hoặc, cô hiểu được những âm thanh này còn có hiệu lực thôi miên, nếu như cả đêm đều bị loại ô nhiễm tinh thần này, khó bảo đảm bản thân có lúc nào đó không khống chế được mà đáp lại nó.
Cô đứng dậy và mở cửa đi ra ngoài.
Dì NPC vẫn còn nằm tại chỗ, ngáy rất lớn.
Đúng là đã ngủ!
Bạch Khương kiểm tra một chút, từ dấu vết trong miệng NPC phán đoán bà ta ăn trái cây trong bao tải. Quả nhiên là như vậy, những trái cây này có thể làm cho người ta trốn tránh âm thanh quỷ dị xuất hiện vào ban đêm, tiến vào giấc ngủ an toàn.
Vươn tay về phía bao tải, Bạch Khương lấy ra một quả màu đỏ.
Trong quá trình này, âm thanh bên tai không ngừng nghỉ, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt, giống như là ngăn cản nàng ăn trái cây.
Âm thanh giống như có thực chất, khi vang lên đồng thời còn thỉnh thoảng chạm vào lỗ tai cô, cảm xúc trơn nhẵn cộng thêm ô nhiễm tinh thần, Bạch Khương cảm thấy tường bảo vệ tinh thần của mình lung lay sắp đổ, trái cây trên tay tản ra mùi hương ngọt ngào hơn, trong mắt cô chỉ còn lại quả này…
“Ăn nó… Ăn nó… Ăn nó đi!”
Trái cây chậm rãi tới gần miệng…
Không đúng!
Bạch Khương tỉnh táo lại, ném trái cây trên tay ra ngoài.
“Sao cô không ăn? Cô không đói sao, cô không buồn ngủ sao, cô không muốn có một giấc ngủ ngon sao?”
Ma âm quanh tai, Bạch Khương cắn răng trở về phòng khóa cửa lại.
Đêm đặc biệt dài và kéo dài đến hai mươi giờ.
Lúc trời sáng, Bạch Khương cảm thấy mình đã mất nửa cái mạng.
Nghỉ ngơi một lát Bạch Khương mới rời khỏi phòng, ra cửa nhìn, trái cây trong túi đã bị ăn một nửa, thấy dì NPC từ từ tỉnh lại, trợn mắt há miệng muốn hô to kêu cứu, cô vội vàng dùng vải nhét vào miệng dì NPC.
“Chúng ta ngủ bù đi?” Lâm Cảnh mở cửa, cũng là hai quầng thâm lớn.
“Được.”
Bốn tiếng vừa đến, trời lại tối, trách không được lúc các NPC đi hái trái cây giống như vội vàng đầu thai, thì ra ban ngày thật sự rất ngắn. Bốn giờ ngủ căn bản không đủ, một đêm này càng thêm khó chịu, Bạch Khương hai lần phát hiện mình sắp mở cửa, giống như ngoài cửa có lực hấp dẫn lớn lao với cô, còn có ba lần suýt nữa mở miệng lên tiếng trả lời.
Mỗi lần bừng tỉnh đều làm cho tim Bạch Khương run rẩy, nhưng mặc kệ cô kháng cự như thế nào, rất nhanh sẽ phát hiện mình lại một lần nữa suýt thất thủ.
Trong đầu cô một mảnh bột nhão, cô không nhìn thấy con ngươi của mình đã phát tán, chỉ biết tình huống của mình cực kỳ nguy hiểm. Từ sau khi tiến vào nhiệm vụ, Bạch Khương đã lấy ra một chiếc đồng hồ điện tử đeo vào, nhìn thời gian, trời đã tối hai mươi ba tiếng, thời gian trời tối còn dài hơn tối hôm qua, thời gian trong phó bản này chắc không phải hai mươi bốn giờ.
Tình hình không ổn, cô sắp không thể chịu đựng được nữa.
Để tỉnh táo, cô đã phải cắt tay bằng dao nhà bếp.
Dùng biện pháp này, Bạch Khương chống đỡ qua đêm dài thứ hai.
“Chúng ta cần tìm manh mối.” Bạch Khương nói với Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh mệt mỏi đến mức hai mắt không mở ra được: “Nhưng tôi không có khí lực, đầu sắp nổ tung, tôi không muốn lãng phí túi trị liệu, vẫn nên ngủ một giấc cho tốt.”
“Vậy tôi đi ra ngoài xem một chút.”
Bạch Khương không thể đi xa. tinh thần các NPC sáng láng muốn đi hái trái cây, cô vốn cũng muốn đi, dù sao cây đại thụ kia rõ ràng có vấn đề, manh mối cửa ra có lẽ sẽ ở đó. Nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, đi một giờ thì sức cùng lực kiệt, ngồi trên mặt đất đứng không nổi, ánh sánh trước mắt chợt lóe lên.
Cô đã phải sử dụng gói điều trị đầu tiên sau khi đến phó bản này, nhưng cũng chỉ làm giảm bớt một phần trạng thái tiêu cực.
Người chơi tâm cơ cùng Đôi Mắt To đi ngang qua cô, người chơi tâm cơ còn muốn nói một câu: “Hừ, trái cây chính là thứ tốt, nếu cô cho tôi mười gói trị liệu, cô đợi một chút tôi sẽ giúp cô hái mấy trái, thế nào?”
Bạch Khương mệt đến mức ngay cả sức trợn mắt cũng không có, dứt khoát không để ý tới hắn.
Nghỉ ngơi một chút, Bạch Khương trở về tìm Lâm Cảnh. Không lâu sau khi đến nơi ở, trời lại tối.
Lâm Cảnh cười khổ nói với Bạch Khương: “Tôi cảm thấy đêm nay sẽ treo máy mất, sao phó bản này lại làm trò như vậy. Hắn do dự: “Tối nay, cô có ăn trái cây không?”
Bọn họ để lại chút trái cây đi ra, chính là vì đề phòng vạn nhất.
Bạch Khương nhớ tới những trái cây kia, lắc đầu: “NPC của phó bản này không ăn gì chỉ ăn trái cây, tôi không dám ăn.”
“Tôi sắp đói đến ngất xỉu, nhưng tôi cảm thấy túi trị liệu không hiệu quả lắm, ô nhiễm tinh thần quá khủng khiếp.” Lâm Cảnh đã dùng qua túi trị liệu, nếu không không ăn không uống thân thể chịu không nổi.
Đêm lại đến.
Dì NPC không có trái cây ăn, không lâu sau khi trời tối đã bị ma âm quyến rũ trả lời câu hỏi.
Nhưng cả người bà ta bị trói, trong thời gian ngắn không cách nào rời khỏi vật tư.
Nghe NPC bên ngoài phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó bắt đầu đập cửa.