Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 77: Phó bản bình thường: Đường đi bộ thủy tinh 4

Chương 77: Phó bản bình thường: Đường đi bộ thủy tinh 4
Có dao thái, Bạch Khương có chút thời gian thở dốc, khi không thể kiên trì, cô dùng một gói trị liệu, sau đó một lần nữa tràn đầy thể lực tiếp tục chiến đấu. Phương Khoa một đao một đao chém ra rất hữu lực, có thể thấy được cũng dùng túi trị liệu.
Thế công của đàn diều hâu biến dị chậm lại, có con còn bay cao hơn một chút trên đầu bọn họ, phát ra tiếng kêu phẫn nộ.
Hai người hợp tác đi về phía trước, vừa phải ứng phó nguy cơ trên đầu, cũng phải chú ý cầu thủy tinh dưới chân, đoạn đường cuối cùng gần như là từng tấc từng tấc dịch qua.
Khi đặt chân lên mặt đất kiên cố, toàn thân Bạch Khương bị máu và mồ hôi thấm ướt, cơ bắp phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Bầy diều hâu lượn vòng quanh con đường, không bay tới, phát ra tiếng kêu không cam lòng. Sau khi ý thức được đã mất con mồi, chúng lao xuống sau vài vòng và biến mất trước mặt Bạch Khương.
Ngồi trên mặt đất điều chỉnh hô hấp nghỉ ngơi một lát, Bạch Khương đứng lên đi về phía quầy bán vé bên này, nhìn thấy một cô gái NPC nhìn con dao thái trong tay cô: “Sao cô có thứ này?”
Nghe cô hỏi như vậy, Bạch Khương có chút khẩn trương, mặt không đổi sắc nắm chặt dao thái: “Tôi có kênh của mình, xin hỏi có thể cho tôi vé không?”
NPC chớp chớp mắt, đưa tay: “Cánh gà đâu?”
Cánh gà? Cô suýt quên điều này! Bạch Khương giả vờ sờ túi, kì thực là lấy cánh gà ra khỏi siêu thị.
Cánh gà thơm ngát làm cho NPC lộ ra nụ cười vui mừng, sau khi nhận lấy cánh gà gặm một ngụm, NPC cho Bạch Khương một tấm vé đơn sơ.
Kỳ diệu là, thời khắc nhận được vé, Bạch Khương liền nhìn thấy dưới gốc cây bên cạnh quầy bán vé xuất hiện một cửa sáng.
Bạch Khương đi về phía quầng sáng, trước khi bước vào, cô nghe thấy Phương Khoa sụp đổ và hét lên: “Cánh gà đâu! Cánh gà của tôi đâu!”
Cô dừng bước quay đầu lại, thấy Phương Khoa sờ soạng toàn thân một lần, sắc mặt trắng bệch.
Vết thương trên người hắn dưới tác dụng của gói trị liệu đã khỏi hẳn, nhưng quần áo bị rách không cách nào phục hồi như cũ, vải rách không cách nào bao bọc cánh gà, khi Phương Khoa chạy trốn bạt mạng trên con đường thủy tinh trên cao, cánh gà không biết đã bị mất từ lúc nào, hoặc là bị đại bàng ăn tươi nuốt sống.
Cô nghĩ, bầy diều hâu tấn công bọn họ có phải do cánh gà hay không? Nếu người chơi vứt bỏ cánh gà, họ sẽ không bị tấn công? Nhưng không có cánh gà, cũng không cách nào lấy được vé.
Suy đoán nhiều hơn nữa cũng vô dụng, dù sao phó bản cũng sẽ không để cho bọn họ dễ dàng qua cửa! Hoàn cảnh của Phương Khoa đặt trước mắt, Bạch Khương cúi đầu nhìn dưới chân.
“Không có cánh gà, tôi không có vé cho anh.” NPC lười biếng ngồi trở lại, miệng gặm xương đến ọp ẹp.
“Nhưng tôi đã qua cửa, con đường thủy tinh dài như vậy tôi đã đi hết rồi.” Phương Khoa mờ mịt nhìn về phía Bạch Khương.
“Cửa ra ở chỗ này, anh lại đây thử xem.” Bạch Khương nói.
Ánh mắt Phương Khoa sáng lên, vội vàng chạy tới, anh ta bước vào vị trí cửa ra do Bạch Khương chỉ định, nhưng không có gì xảy ra.
“Cô, có phải cô chỉ nhầm chỗ không?” Hắn chờ mong nhìn Bạch Khương.
Bạch Khương trầm mặc lắc đầu, trong mắt cô Phương Khoa đúng là đang đứng ở trung tâm của cửa ra, nhưng anh ta không nhận được vé vào cửa không được cửa ra chấp nhận.
“Vé vào cửa, vé của cô cho tôi mượn!” Phương Khoa chờ mong nhìn về phía Bạch Khương.
Bạch Khương nắm chặt vé, giơ cao hỏi NPC: “Xin hỏi vé của tôi có thể chia sẻ với người khác không?”
NPC lười biếng xỉa răng: “Một người chơi một vé.”
Phương Khoa cả người đều ngây dại: “Vậy, vậy tôi nên làm cái gì bây giờ, tôi nên làm cái gì bây giờ…”
Nhìn sắc mặt suy sụp của hắn, Bạch Khương trong lòng có đồng tình nhưng cũng bất lực, chỉ có thể lấy ví dụ Trần Hùng từng nói cho cô cổ vũ Phương Khoa. Điều này khiến Phương Khoa sinh ra hy vọng: “Thật sao? Vậy khi nào phó bản này có thể khởi động lại?”
“Tôi nghe nói phó bản đó hơn ba năm mới khởi động lại.”
“Ba năm…” Phương Khoa thất hồn lạc phách ngã ngồi trên mặt đất.
Khi lấy ra dao, Bạch Khương đã cân nhắc. Dáng vẻ hiện tại của cô rất khác với dáng vẻ ban đầu của cô, đặc điểm biến dị của mình tuy rằng đã che mất đặc điểm khuôn mặt của cô không sợ bị nhận ra, nhưng lúc này cũng trở thành “dấu hiệu” của cô, cô còn đang nghĩ sau khi phó bản này kết thúc phải ngụy trang một thời gian, không ngờ Phương Khoa lại bị nhốt trong phó bản.
Thật ra đây là chuyện tốt với cô, chờ phó bản khởi động lại…nếu Phương Khoa may mắn gặp được phó bản khởi động lại, vậy đã không biết đã bao lâu rồi, ấn tượng của Phương Khoa đối với cô đã sớm phai nhạt.
Nhưng loại “chuyện tốt” này lại được xây dựng trên nỗi thống khổ của Phương Khoa, Bạch Khương một chút cảm xúc thoải mái cũng không có, Phương Khoa hôm nay có lẽ là ngày mai của cô, trong trò chơi này mỗi người đều giống nhau một sớm một chiều. Nhìn về phía con dao thái mà Phương Khoa đặt trên mặt đất, cô không thu hồi, xoay người đi vào vòng sáng.
[Người chơi Bạch Khương thông qua phó bản bình thường: Đường đi bộ thủy tinh, nhận được điểm 4]
Lúc rời khỏi phó bản, Bạch Khương nghe thấy tiếng khóc của Phương Khoa, cô không dám tưởng tượng nếu mình gặp phải tình huống này thì phải làm sao bây giờ… Thật ra cô cũng bó tay, chỉ có thể chờ phó bản khởi động lại.
Thở dài một hơi, Bạch Khương trở về khách sạn.
Lúc soi gương, cô phát hiện lông trên người nhạt đi một chút, di chứng của phó bản phòng thí nghiệm đấu thú rốt cuộc cũng bắt đầu biến mất. Bạch Khương thử thể lực của mình, phát hiện thể lực cũng có chút giảm xuống, khi tắt đèn, năng lực nhìn ra cửa ban đêm cũng giảm bớt.
Khi di chứng xuất hiện, cô không thể ngăn cản, khi những lợi ích đi kèm với di chứng bắt đầu giảm xuống, cô cũng không thể giữ lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất