Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 78: Phó bản bình thường: Thoát khỏi vòng độc 1

Chương 78: Phó bản bình thường: Thoát khỏi vòng độc 1
Bạch Khương lạc quan bắt đầu ăn uống, bữa ăn này là thịt khủng long nướng. Cô cảm thấy thịt khủng long nướng có hương vị rất bình thường, nhưng luôn cảm thấy ăn xong rất tốt cho sức khỏe, cho nên cố gắng ăn một ít.
Ăn cơm xong, cô lấy quả trứng rắn đen vân trắng ra, lần thứ hai nhỏ hai giọt máu, nhìn vỏ trứng hấp thu máu, cô sờ sờ trứng rắn, bắt đầu chờ mong quả trứng này nở ra
Nó trông sẽ như thế nào.
Cô không thích những loài bò sát, sợ giun đất thậm chí là tằm, đối với rắn càng tránh không kịp. Nhưng nếu như là một con rắn mình nuôi lớn từ nhỏ, chắc sẽ không đáng sợ như vậy chứ?
“Mày sẽ làm tổn thương tào, hay làm bạn tao?” Bạch Khương nhẹ giọng hỏi.
Trong phó bản [Con đường thủy tinh], Phương Khoa chán chường ngồi thật lâu, sắc trời hoàn toàn tối sầm lại, qua thật lâu mới sáng. Trên người bị sương thấm ướt, Phương Khoa hắt hơi một cái, hắn xoa xoa mũi đứng lên, phát hiện toàn bộ đàn diều hâu xoay quanh đuôi cầu đều biến mất. Hắn có một ý tưởng, quyết định đi tìm người chơi hôm qua rơi xuống, trong số người chơi rơi xuống nếu có cánh gà của người đó còn ở đây, vậy hắn có thể lấy ra dùng!
Ý niệm này vừa xuất hiện, hắn lại một lần nữa sống lại.
Con đường thủy tinh hình như đột nhiên xuất hiện, đầu đuôi nối hai ngọn núi lại với nhau, Phương Khoa xoay thật lâu cũng không tìm được đường xuống núi, khắp nơi đều là rừng rậm nguyên thủy chưa từng khai phá, đá loạn cùng bụi cây. Không còn cách nào khác, hắn đành phải tự mình mở đường, may mắn trên tay mình có con dao thái.
Nói đến dao thái này, hắn lại nhớ tới cô gái trông giống khỉ kia, cô gái kia nhất định có không gian! Nếu không làm sao có thể đột nhiên lấy ra được hai cái dao thái!
Hắn có chút hối hận, cô gái kia có không gian bên cạnh, có lẽ có thể giúp bản thân… Có lẽ lúc ấy mình nên cướp vé của cô ấy… Phương Khoa tát mình một cái, đem ý niệm vô sỉ trong đầu đánh tan, người ta chịu giúp mình đã rất tốt, làm người không thể lấy ân báo oán như vậy. Người ta có thể giấu cánh gà thật tốt, mình làm không được là mình vô dụng, haiz!
Xuống núi tốn rất nhiều tinh lực của Phương Khoa, quần áo rách nát trên người không ngăn được cành cây cỏ dại cọ xát, cả người bị đâm đến đau rát. Cũng may không gặp được dã thú linh tinh, Phương Khoa mất hai ngày mới xuống được núi, lại mất ba ngày tìm đến phía dưới con đường thủy tinh.
Không tìm thấy xác chết, càng không có cánh gà.
Phương Khoa sắc mặt trắng bệch nắm lấy mấy miếng vải nhặt được từ trên mặt đất, nhận ra vải áo sơ mi màu xanh của một trong những người chơi mới.
Hắn nhìn xung quanh, không nhìn thấy dấu vết hoạt động của thú, chỉ nhìn thấy lông đen bị mắc kẹt trong bụi cây.
Thì ra bầy diều hâu đã sớm tới, thu hoạch thi thể người chơi rơi xuống.
Hy vọng không còn, Phương Khoa mất đi tất cả tinh thần, ngồi yên thật lâu mới trở về con đường thủy tinh, chờ phó bản mở ra lần nữa.
Trạm trung chuyển.
Buổi chiều sau khi ngủ trưa, Bạch Khương đi đến đại sảnh nhiệm vụ làm nhiệm vụ. Lúc trên đường, cô phát hiện người chơi nhiều hơn rất nhiều, đường phố thậm chí có chút tắc nghẽn, rất nhiều người vừa nhìn đã biết là người chơi mới tới, Bạch Khương nhìn bọn họ, giống như đang nhìn mình, rõ ràng cô cũng mới tới mười ngày, nhưng luôn cảm thấy đã qua rất lâu.
Đi tới đại sảnh nhiệm vụ, nơi này càng nhiều người, rất nhiều người chơi mới giống như tỏi tây từ cửa chính phó bản bình thường đi ra, bọn họ chưa quen thuộc cuộc sống ở đây, chen chúc cho đại sảnh kín mít, người chơi cũ muốn lừa gạt người mới cũng rất bận rộn! Bạch Khương chen chúc một lúc mới chen vào được, trước mặt lại gặp một đám người chơi mới ra khỏi phó bản.
Có quá nhiều người!
Lúc bước vào cửa phó bản, Bạch Khương còn đang suy nghĩ chuyện này, dường như mấy ngày nay người chuyển trạm đã tăng lên, chỉ là lúc trước cô không chú ý. Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy có chút bất an, nhưng bất an cái gì? Cô cũng không dám suy nghĩ, chỉ coi như là mình suy nghĩ nhiều.
Bước vào phó bản, cô thấy mình đang ngồi trong một nhà hàng.
Trong phòng ăn tràn ngập tiếng đàn dương cầm tao nhã, chóp mũi quanh quẩn mùi thức ăn, mùi rượu thơm nồng. Bạch Khương phát hiện mình đứng trước khu vực bánh ngọt của quầy buffet, trong tay còn bưng đĩa.
Cô đưa tay lấy cái kẹp, nhanh chóng gắp hai miếng bánh nhung tơ, hai miếng bánh ngọt và hai khối cookie thơm ngào ngạt, sau đó bưng đĩa nhanh chóng rời khỏi quầy ăn.
Băng qua đám đông để tìm cửa phòng tắm, Bạch Khương đi vào cửa phòng tắm cuối cùng. Cô vui vẻ cất đồ ngọt vào siêu thị, định quay lại phó bản rồi mới ăn, sau đó đẩy cửa sổ ra.
Nơi này là lầu năm, phía dưới là đường phố phồn hoa, ánh mắt nhìn ra xa, cô nhìn thấy tòa nhà cao tầng, tháp nhọn cùng cầu vượt sông.
Bối cảnh của phó bản này là một thành phố nhộn nhịp.
Sau khi xác định điều này, Bạch Khương có chút lo lắng. Sau khi tiến vào trò chơi phó bản chạy trốn, đây là lần đầu tiên cô tiến vào phó bản có bối cảnh đô thị cỡ lớn thế này, cũng không biết lần phó bản này sẽ có nguy cơ như thế nào.
Không biết chuyện gì sẽ phát sinh, trước tiên cô có kế hoạch tạm thời cứ trốn trong phòng tắm đã.
Lộc cộc, tiếng bước chân đến gần cửa phòng vệ sinh, lại có người đi vào, người tới trực tiếp đi tới gian phòng vệ sinh cuối cùng, có vẻ có chút kinh ngạc gian cuối cùng có người, dừng hai giây sau đưa tay gõ cửa.
“Có ai ở đây không?”
“Có người.” Bạch Khương trả lời.
“Người chơi?”
“Ừm.”
“Tốc độ của cô thật nhanh.”
Người tới mở cửa phòng vệ sinh thứ hai cạnh đó, đậy nắp bồn cầu giẫm lên, bám vách ngăn nhìn về phía bên cạnh: “Tôi tên là Tống Vũ, còn cô thì sao.”
Bạch Khương ngẩng đầu: “Gọi tôi Tiểu Giang là được rồi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất