Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 79: Phó bản bình thường: Thoát khỏi vòng độc 2

Chương 79: Phó bản bình thường: Thoát khỏi vòng độc 2
Khi nhìn rõ mặt Bạch Khương, Tống Vũ thốt lên: “Mặt cô sao lại bị như vậy, không sao chứ?”
Buổi chiều trước khi ra khỏi cửa, Bạch Khương đã dùng dao cạo râu cạo sạch toàn bộ lông trên mặt, nhưng biến dị không chỉ là thân thể mọc ra lông giống như khỉ, ngay cả da cũng có biến dị, cho nên sau khi cạo lông, mặt vẫn có vẻ quái dị, không chỉ như thế cô còn cố ý dùng mực bôi đen da toàn thân một chút.
Mặc dù Phương Khoa bị mắc kẹt trong phó bản con đường thủy tinh, nhưng nếu đối phương may mắn thì chẳng mấy chốc sẽ gặp được phó bản khởi động lại thì sao? Cho nên Bạch Khương vẫn phải thực hiện một số thay đổi, nếu Phương Khoa có ác ý muốn tìm cô, manh mối là “cô gái giống khỉ”, hiện tại cô hoàn toàn không hợp với manh mối.
“Không có việc gì, trước kia không cẩn thận bị thương.” Bạch Khương trả lời đơn giản.
Hai người là người xa lạ, chào hỏi xong thì thôi, đầu Tống Vũ rụt trở về.
Bạch Khương vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt quan sát đường phố, lỗ tai thì nghe động tĩnh bên ngoài nhà vệ sinh.
Khoảng mười phút sau khi vào phó bản, Bạch Khương tinh mắt phát hiện trên đường xảy ra bất thường. Mặt đường bỗng nhiên nứt ra một khe hở thật dài màu đen, khe hở quanh co mở ra, người đi đường phát ra tiếng kêu gào.
Ngay khi Bạch Khương cho rằng phó bản này sẽ là phó bản địa chấn thì từng đợt khí xám đen từ khe hở chui ra.
“Đây là cái gì?” Người qua đường kỳ quái đưa tay chạm vào, sau đó phát ra tiếng kêu đau đớn.
“A!”
“Trời ạ mau gọi xe cứu thương!”
“Ah ah! Cứu tôi!”
“Mẹ nó, hắn đang tan chảy!”
Bạch Khương nín thở, tận mắt nhìn thấy NPC kia sau khi chạm vào sương mù màu đen, bắt đầu từ ngón tay thân thể từng tấc từng tấc hòa tan. NPC đau đớn rên rỉ trên mặt đất, người đi bộ hoảng loạn sợ sương mù bắt đầu chạy trốn.
“Đã xảy ra chuyện gì?!” Tống Vũ lại trèo lên.
“Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, trên đường xuất hiện sương mù đen, cơ thể con người sau khi đụng phải sẽ tan chảy.” Sau khi xác định nguy cơ phó bản, Bạch Khương đứng lên đẩy cửa ra ngoài.
Tống Vũ do dự một chút, trước khi rời đi vẫn vọt vào cửa phòng vệ sinh cuối cùng đến cửa sổ nhìn, lúc này trên đường đã bị sương mù màu xám đen xâm chiếm, NPC kinh hãi chạy trốn, cô ấy nhìn thấy một NPC bị tan chảy nửa thân thể lăn lộn trên mặt đất, người nọ ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được. Từ khi nghe thấy tiếng kêu đến bây giờ mới qua hơn mười giây! Tiến triển nhanh như vậy!
Tống Vũ hiểu được màn sương độc này rất lợi hại, nhanh chóng chạy ra ngoài!
Người trong phòng ăn còn hoàn toàn không biết gì, Bạch Khương nhìn thấy mấy gương mặt mờ mịt ngạc nhiên, thuận tay hô một tiếng: “Này! Người mặc áo sơ mi trắng! Với người đội mũ bóng chày! Người mặc váy đỏ! Đi với tôi! Tất cả các người đã chết, muốn biết nơi này là đâu thì đi với tôi!”
Hét lên xong, cô tiếp tục chạy.
Ba người bị cô điểm danh đều ngây người, không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.
“Là nói tôi phải không?” Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng do dự nhìn về phía cô gái đội mũ bóng chày cách đó không xa. Người phụ nữ mặc váy đỏ đã khom lưng xách giày cao gót lên, im lặng đuổi theo Bạch Khương.
“Đuổi theo trước rồi nói sau.” Cô gái đội mũ bóng chày thấy vậy vội vàng đuổi theo.
“Chờ tôi ah!”
Ba người mới đuổi theo hướng Bạch Khương rời đi, trên đường gặp Tống Vũ.
Năm người chạy ra khỏi nhà hàng, làm cho người trong nhà hàng cảm thấy không giải thích được, cho đến khi khách ngồi ở vị trí tốt nhất bên cửa sổ đụng phải ly rượu vang đỏ.
“Bên ngoài xảy ra chuyện!” Vị khách đứng lên, không để ý rượu vang đỏ làm bẩn quần áo mình, chỉ ra ngoài cửa sổ hét lên một cách kinh ngạc: “Sương mù độc hại đang ăn thịt người, mọi người đang tan chảy!”
Bạch Khương sau khi chạy ra khỏi nhà hàng nhanh chóng tìm kiếm vị trí lối thoát khẩn cấp, quyết định chạy cầu thang bộ xuống lầu. Quyết định này là chính xác, vì trong lúc cô chạy ra hành lang phi tốc xuống cầu thang, mọi người trong tòa nhà hoặc trước hoặc sau đều biết những gì đã xảy ra trên đường phố.
Khói độc xuất hiện đột ngột, lan tràn rất nhanh, không mất nhiều thời gian để những vị khách đang kinh hoàng nhìn qua cửa sổ tầng trên phát hiện màn sương độc đang di động, bị gió thổi đang chảy về phía tòa nhà này!
Khủng hoảng trong nháy mắt cửa lan tràn, bàn ghế trong phòng ăn lật đổ, đám người chen chúc va chạm, mọi người tranh nhau rời đi, thang máy rất nhanh đã bị nhồi đầy thừa cân, người tranh giành xuống lầu kẹt cửa thang máy không cho đi, người trên lầu không xuống được, người dưới lầu chờ không được thang máy.
Nhiều người chạy vào lối thoát khẩn cấp và leo cầu thang.
Tốc độ của Tống Vũ cũng không chậm, ba người mới bị cô ấy bỏ lại phía sau. Chạy lên lầu một, cô nhìn thấy bóng dáng Bạch Khương, nghi hoặc tại sao đối phương vẫn chưa đi, chạy tới hô một tiếng: “Tiểu Giang! Đi thôi!”
“Còn có chút thời gian, tôi chờ mấy người mới kia.” Bạch Khương giải thích. Vừa rồi cô rất nhanh đã nhìn lướt qua, đường phố trước cửa an toàn, sương độc xuất hiện từ đường phố phía sau tòa nhà này, muốn lan tràn sang bên này còn cần chút thời gian.
“Được rồi, cô có biết lái xe không?” Tống Vũ hỏi.
“Biết.”
“Vậy thì tốt rồi, lát nữa chúng ta lập tổ đội đi.” Tống Vũ đề nghị hợp tác: “Tìm xe tôi xuất chủ lực.”
Bạch Khương cảm thấy ổn liền gật gật đầu.
Ba người mới rốt cuộc cũng xuất hiện, tất cả đều thở hồng hộc.
Bạch Khương nói ngắn gọn: “Các người đều biết mình đã chết đúng không, hoặc là xảy ra tai nạn hoặc là vì bệnh mà chết, nơi này là trò chơi phó bản chạy trốn vô hạn, thông qua phó bản có thể đạt được điểm tích lũy, điểm tích lũy có thể đổi lấy cơ hội sống lại, đây là phó bản tân thủ của các người, sau khi thông qua có thể thu được hướng dẫn sử dụng trò chơi, đến lúc đó các người hãy tìm hiểu kỹ hơn. Phó bản này đại khái chính là sương độc, không được đụng phải khói độc nếu không sẽ bị ăn mòn, khói độc đang từ đường phố phía sau tòa nhà này đi tới, các người tranh thủ thời gian chạy đi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất