Chương 805: Kim quan ngân quách
Dựa vào vách tường có bày rất nhiều bình gốm cùng bình hoa bằng sứ, còn có một số đồ vật được chế tạo bằng đồng.
Hai người không tìm được gạch xây mộ, vì thế bê mấy thứ này đến chính điện, đợi một hồi, Tiểu Mã với Tứ Bảo cũng trở lại, mỗi người ôm hơn mười viên gạch.
“Điện thờ phụ bên kia có hầm ngầm,”
Tứ Bảo vừa gặp đã nói, “Hẳn là do động đất nứt ra cái khe, chúng ta tìm được gạch xây mộ ở bên cạnh nơi bị sụp xuống, phía dưới có tiếng nước chảy, không biết là đi nơi nào.”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy liền giật mình, mấy người thương lượng sau khi thu phục Thi Vương, nhất định phải xuống đó nhìn xem.
Phân phối mọi người một chút, bảo Tiểu Mã dùng Toái Hồn Trượng làm cây nậy, Tứ Bảo và Diệp Thiếu Dương cùng nhau nâng quan tài lên.
Thử dùng sức một chút, thấy quan tài nhẹ hơn một chút so với tưởng tượng, sau khi thành công nạy lên, Diệp Thiếu Dương cùng Tứ Bảo dồn sức nhấc lên.
Nhuế Lãnh Ngọc vội dùng gạch mộ kê vào chỗ đã được nhấc lên, sau đó Tiểu Mã dùng Toái Hồn Trượng, tiếp tục nạy lên trên.
Trải qua một lúc bận rộn, ngân quách đã được nâng lên đủ độ cao, lộ ra bên trong một chiếc quan tài lấp lánh kim quang.
Tiểu Mã với Nhuế Lãnh Ngọc dùng gạch mộ cùng với mấy đồ đồng lót ở hai bên, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo lúc này mới buông tay, lui sang bên cạnh mà thở hổn hển.
“Lạch Cạch.”
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Mấy người quay đầu lại nhìn, là một khối kim nguyên bảo rớt dưới chân Tiểu Mã.
Tiểu Mã đưa tay muốn nhặt lên, lại nghĩ đến gì đó, quay sang cười xấu hổ với mọi người.
Diệp Thiếu Dương liền hiểu ra, nhìn hai bên túi quần Tiểu Mã, túi đã phồng to lên, không biết có bao nhiêu đồ vật.
Vừa lúc Tứ Bảo đứng ở bên cạnh, Diệp Thiếu Dương liền thò tay vào túi quần Tứ Bảo, vì hành động hôm nay nên hắn không mặc áo cà sa, mà là một bộ đồ thể thao, từ bên trong lôi ra hai cái bao nặng trĩu.
Đèn trên đầu chiếu vào, toả kim quang lấp lánh.
Kim nguyên bảo! “Đệch, các ngươi...”
Diệp Thiếu Dương thấp giọng kêu lên.
Cả hai người đều tỏ ra xấu hổ, ngượng ngùng cười.
Diệp Thiếu Dương một chân đá vào mông Tiểu Mã, làm hắn lảo đảo ngã xuống bậc thang, kim nguyên bảo trong túi quần văng ra, có đến bốn năm khối.
“Ta đang nghĩ sao ngươi lại đi chậm thế này, thì ra dấu nhiều kim nguyên bảo như vậy!”
Diệp Thiếu Dương mắng.
Tiểu Mã vội vàng nhét kim nguyên bảo vừa rớt ra nhét trở lại túi quần, nhìn Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, nói, “Cũng không có mấy cái, nhiều cũng không biết cất vào đâu, nó nặng lắm mà.”
Tứ Bảo cười mỉa, nói: “Chẳng phải ngươi với Lãnh Ngọc đang sợ không được gì sao, quay về sẽ phân ra!”
“Hiện tại phân chia luôn đi!”
Diệp Thiếu Dương reo lên.
Nhuế Lãnh Ngọc cả giận nói: “Làm chính sự trước đã!”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc Tứ Bảo với Tiểu Mã một cái, tiếp đó chui xuống phía dưới ngân quách xem xét, chỉ thấy quan tài kia kín kẽ, không có dấu vết đã từng mở qua.
Bốn người lui sang một bên, thương lượng một lúc, quyết định không nên tùy tiện khai quan, cứ làm theo kế hoạch, chuẩn bị một ao nước muối tinh cho tốt.
Vì thế quay lại lối vào minh điện, nơi này đường đi khá nhỏ hẹp, là từ minh điện ra tới nhất định phải đi qua đường này, vừa lúc rất thích hợp để bày trận.
Cổ mộ đã trải qua mấy trăm năm, âm lãnh ẩm ướt, dù công trình được xây dựng rất công phu, cũng không tránh khỏi có một số chỗ bị hỏng.
Tứ Bảo dẫm lên gạch mộ mà đi qua đi lại, mau chóng tìm được một khối bị lỏng, liền dùng xẻng công binh cạy ra.
Một khối bị cạy ra, những khối bên cạnh liền dễ làm, Tứ Bảo lấy giữa làm cơ sở, liên tiếp cạy hai bên cạnh hơn mười khối gạch mộ, rồi dùng xẻng đào bới.
Vì đất ẩm ướt, nên bùn đất rất mềm xốp, Tiểu Mã và Tứ Bảo cùng nhau động thủ, chưa đến mười lăm phút liền đào được một cái hố sâu được mấy chục centimet.
“Các ngươi đi tìm nước đi,”
Tứ Bảo nói với Diệp Thiếu Dương, tháo két nước từ trên lưng mình xuống, giao cho hắn.
“Không cần quay lại chỗ ban nãy lấy nước, hầm ngầm bên trái điện thờ phụ có tiếng nước chảy, tám phần là có mạch nước ngầm, các người có thể qua đó xem sao, cẩn thận một chút.”
Nói xong, lấy từ ba lô ra một cuộn dây ni lông, đưa cho Diệp Thiếu Dương.
“Chúng ta bị Lâm Tam Sinh lừa.”
Khi đi đến phía bên trái điện thờ phụ, Diệp Thiếu Dương nói với Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc băng tuyết thông minh, chỉ hơi sửng sốt, liền hiểu ra, “Ngươi nói là…… Quan tài chưa từng bị mở ra?”
“Đúng vậy, ta còn nhớ rõ hắn đã nói, hắn là bị Thi Vương câu hồn, rồi bị nhốt tại cổ mộ, thừa dịp có động đất mới chạy thoát ra ngoài, nhưng vừa rồi cô cũng thấy đó, quan tài bị phong bế, nếu thực sự Thi Vương đã ra khỏi, hắn không cần phải đóng lại nắp quan tài.
Hơn nữa hắn là cương thi, cũng không có khả năng suy nghĩ tinh tế đến như vậy.
Còn nữa, ta đã kiểm tra qua lũ Đồng Giáp Thi bị gặm đó, có một ít xương cốt đều bị mòn, ít nhất cũng đã có từ vài chục đến trăm năm.
Nói cách khác, thời điểm Đồng Giáp Thi chết, Lâm Tam Sinh vẫn chưa chạy khỏi mộ cổ, chuyện này hắn không lý nào lại không biết, vì sao không hề nói với chúng ta?”
Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi gật đầu, “Ta cũng cảm thấy, lấy tu vi của hắn, cho dù nữ quỷ kia có mạnh, cũng không thể nhẹ nhàng như thể mà bắt hắn đi như vậy……”
Diệp Thiếu Dương thở dài, “Hiện tại nói cũng vô dụng, chỉ còn cách diệt trừ Thi Vương trước rồi nói sau.”
Tiến vào điện thờ phụ, hai người liếc mắt một cái đã nhìn thấy hầm ngầm mà Tứ Bảo nói.
Đường kính rộng khoảng hai ba mét, bên cạnh có gạch mộ rơi vãi, nhìn qua đúng là do bị sụp xuống tạo thành, Diệp Thiếu Dương đi đến bên cạnh, cúi người nhìn, phía dưới vô cùng u ám, ánh sáng xuyên không qua được, đích thực có thể nghe được tiếng nước chảy ào ào.
Đứng dậy nhìn quanh trái phải, tìm được một cái bệ đá được xây từ dưới mặt đất, rất chắc chắn, vì thế lấy dây thừng buộc vào bệ đá, buông một đầu xuống dưới, bảo Nhuế Lãnh thủ ở trên, còn mình xuống dưới lấy nước.
“Ngươi cẩn thận một chút, đừng có thể hiện gì dưới đó.”
Tuy chỉ là một câu thật đơn giản, nhưng lại biểu lộ rõ sự quan tâm trong đó, đối với một người trời sinh lãnh đạm như Nhuế Lãnh Ngọc, chuyện này rất khó có được.
Diệp Thiếu Dương bắt lấy dây thừng đi xuống, khi xuống được một nửa, nhìn nàng cười nói: “Ta có hơi sợ, có thể hôn một cái để tăng thêm tinh thần không?”
“Ta cho ngươi một cước!”
Nhuế Lãnh Ngọc trở lại cái mặt lạnh.
Diệp Thiếu Dương sớm biết sẽ như thế này, rụt cổ lại chui xuống dưới.
Dây thừng dài khoảng mười mét, trừ một đoạn trên mặt đất, ít nhất cũng dài bảy tám mét, Diệp Thiếu Dương xuống đến cuối đoạn dây thừng, còn cách mặt đất chừng một thước, liền nhảy xuống, hít một ngụm không khí, lập tức cả người chấn động: Thi khí ở trong không khí cực kỳ nồng đậm, còn có cả một cỗ yêu khí! Nơi này lại có thi có yêu? Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn quanh khắp nơi một lượt, phát hiện mình đang đứng bên một dòng suối nhỏ, dưới chân khắp nơi đều là gạch mộ, ở đầy mặt đất, nhìn cũng không được gì, hai bên dòng suối đều có đường đi, tối om, không biết thông tới nơi nào.
Diệp Thiếu Dương trong lòng khiếp sợ, nghĩ một chút, quyết định phải thu phục Thi Vương trước đã, sau này mới điều tra nơi này.
Lập tức đi tới bên bờ suối, đem két nước lấy đầy, buộc dây thừng vào cổ bình, Nhuế Lãnh Ngọc đi tới, kéo lên két nước đã chứa đầy, rồi thả xuống được múc đầy rồi kéo lên, rồi thả dây xuống dưới.
Sau đó Diệp Thiếu Dương cũng trèo lên trên, thấy Nhuế Lãnh Ngọc mệt thở hổn hển ngồi trên mặt đất, cười nói: “Có cần ta bế cô trở về không?”
Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt liếc hắn, xoay người đi trở về, Diệp Thiếu Dương vội xách hai xô nước cố gắng đuổi kịp, Trở lại minh điện, thấy Tứ Bảo cùng Tiểu Mã đã đào được một cái hố sâu chừng một thước.