Chương 81: Bát môn sinh tử trận
Sắp xếp thi thể của Phùng Tâm Vũ xong, Diệp Thiếu Dương bắt đầu bày binh bố trận:
Hắn lấy ra bảy cái lư hương, dùng độ rộng của thông đạo làm tiêu chuẩn để xếp thành một hàng, đổ vào gạo nếp, cắm bảy lá cờ tử sắc lên trên, ngoại trừ cờ thì những vật khác đều là do lão Quách mang tới. Chờ Diệp Thiếu Dương bày biện xong, y lại đem tới một chiếc bình sứ xanh nhỏ, Diệp Thiếu Dương mở ra ngửi thử, nói: "Không có vấn đề gì chứ?"
"Ta làm việc thì đệ cứ yên tâm, năm năm nay ta dùng Nộ Tinh kê huyết chỉ tốn có ba nghìn đồng.". Nói xong lão Quách quay đầu nhìn về phía Lưu Minh.
Lưu Minh coi tiền bạc như cỏ rác đột nhiên tỉnh ngộ, thấy y nhìn về phía mình, lập tức hiểu ra chuyện gì, bèn nói: "Yên tâm, cứ tính hết cho tôi, đừng quá đắt là được!"
Diệp Thiếu Dương dùng Nộ Tinh kê huyết viết một tờ Sắc lệnh phù, dùng lực bứt vài cọng tóc trên đầu xuống cột vào lá bùa, đốt cùng với nhau, hóa thành nước trong bát, sau đó ngâm vào nước Đấu mực và chu sa tuyến, lấy ra, cột vào một lá cờ trên lư hương rồi kéo thành một đường thẳng đến Đạt Ma thiền trượng, kết nút trên đỉnh thiền trượng. Tương tự như vậy, hắn cũng kéo sáu đường từ sáu lá cờ còn lại đến đỉnh Đạt Ma thiền trượng.
Từ xa nhìn lại, bảy đường hồng tuyến chia thông đạo thành bảy lối đi như một hồ bơi thi đấu, mỗi lối đi rộng không quá một thước, tối đa chỉ có thể cho một người đi vào.
Nhuế Lãnh Ngọc trở lại chỗ cũ, liếc mắt nhìn bảy chiếc lư hương và bảy lá cờ, khẽ nhíu mày: "Đây là Bát Môn Sinh Tử Đạo?"
Diệp Thiếu Dương gật đầu, giải thích:
"Bát Môn Sinh Tử Đạo này chủ yếu mượn lực phong ấn của Đạt Ma thiền trượng để bài trí, trong bát môn, Khai, Hưu, Sinh là Cát môn; Tử, Kinh, Thương là Hung môn; Đỗ môn, Cảnh môn là Trung môn (1). Khi phong ấn khai mở, Bát Môn Sinh Tử Đạo sẽ lập tức kích hoạt, tất cả lệ quỷ và tà linh đi qua tám con đường sẽ không thể nhận biết đâu là hung cát, chỉ có đi qua ba con đường Cát môn mới có thể bình an sống sót, đi vào Tử môn thì sẽ gặp trận pháp tập kích, giết toàn bộ quỷ quái trong nháy mắt.”
(1)Trung môn: Môn trung bình, ở giữa.
“Còn nữa, Bát Môn Toàn Đăng, Sinh Tử Tuần Hoàn phù hợp với quy luật âm khí của Bách Quỷ Triêu Âm Trận, mỗi phút biến hóa một lần, Sinh môn - Tử môn đổi chỗ cho nhau, nói cách khác, chúng ta chỉ cần canh giữ ở ba đường Cát môn trong vòng một phút, không cần giết sạch quỷ quái, chỉ cần trụ vững, khi bát môn tuần hoàn, toàn bộ quỷ quái bên trong sẽ bị trận pháp giết sạch, chúng ta thủ Sinh môn cũng chính là thủ Tử môn, như vậy mỗi khi tuần hoàn đều có thể chém giết quỷ quái, hiểu ý của tôi không?"
Lão Quách gật đầu: "Cách này không tệ, một kẻ làm quan, cả họ được nhờ, mặc kệ âm sào có bao nhiêu lệ quỷ, chúng ta cũng có thể từ từ tiêu diệt chúng nó."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Không dễ như vậy đâu, âm sào tồn tại đã bảy mươi năm, không riêng gì quỷ Nhật Bản đang bị phong ấn mà còn có nhiều du hồn bị dẫn dụ đến đó, trận pháp cũng không phải vô địch, đối phó với bọn cấp bậc quỷ thủ lĩnh thì chỉ có thể làm suy yếu tu vi của bọn chúng, không thể giết chết hoàn toàn. Trận này thành hay bại đều do tự chúng ta quyết định!".
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, phân phó: "Chia nhau đi, Nhuế Lãnh Ngọc, Tần Phong thủ một môn, những người còn lại và Quách sư huynh thủ một môn. À phải rồi, Tần Phong đâu?"
"Ta đây!"
Nghe giọng nói của Tần Phong vang lên, Diệp Thiếu Dương quay đầu thì nhìn thấy y đang đứng đằng sau mọi người, không biết y tới đây từ lúc nào, lập tức nhún vai, nói: "Ta còn tưởng ngươi không tới!"
Tần Phong không để ý đến hắn, ánh mắt rơi vào pháp trận của Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Bát Môn Sinh Tử Đạo, một trong số bí pháp của Mao Sơn, chỉ có bài vị Thiên sư mới có khả năng thi triển.".
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Cũng biết nữa hả?"
"Ta đã thấy Đạo Phong dùng rồi!". Tần Phong nói: "Trận pháp này sát lực quá mạnh, chẳng phân biệt nổi địch ta, một khi mở ra, ai đi vào cũng chết!"
"Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất!". Diệp Thiếu Dương liếc nhìn mọi người, nói rằng: "Trận pháp này một khi mở ra, cho dù là người, quỷ hay là tà linh, chỉ cần tiến vào ba đường Hung môn thì chắc chắn sẽ cửu tử nhất sinh, ngay cả tôi cũng không gánh nổi, cho nên mọi người phải nhớ kỹ, bất kể có phát sinh chuyện gì cũng tuyệt đối không được tiến vào, nghe rõ chưa?".
Mọi người liên tục gật đầu, đương nhiên không ai dám làm mấy cái chuyện đâm đầu vào chỗ chết.
"Không còn vấn đề gì nữa chứ? Vậy bắt đầu thôi!".
"Chờ một chút!". Tạ Vũ Tình chợt lên tiếng: "Ngươi bảo bọn ta thủ trận, còn ngươi làm gì?"
Diệp Thiếu Dương liếc nàng: "Tỷ tỷ à, cô tưởng tôi nhàn rỗi lắm ư, tôi còn phải lập trận pháp triệu hoán tam hồn thất phách của Phùng Tâm Vũ, đợi hồn về thân thể để đấu với nàng một trận đó!".
"Được rồi!". Tạ Vũ Tình cười cười vỗ vai hắn: "Làm cho tốt, bao giờ ra ngoài tỷ tỷ dẫn ngươi ăn bánh bao thịt heo!".
Diệp Thiếu Dương vừa nghe đến bánh bao thịt heo, ánh mắt không tự chủ được rơi vào đôi gò bồng đảo của Tạ Vũ Tình, vốn định đùa giỡn vài ba câu, thế nhưng đảo mắt lại thấy Nhuế Lãnh Ngọc đang đứng bên cạnh, vội nuốt hết những lời sắp nói vào miệng, sau đó đứng dậy nói rằng: "Chuẩn bị cho tốt, tôi đi mở phong ấn Đạt Ma thiền trượng."
Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên giành trước, nói rằng: "Hay là để ta đi cho, ta đã được ông nội truyền qua thủ pháp mở phong ấn Đạt Ma thiền trượng.". Nàng đi tới bên cạnh thiền trượng, ngồi xổm xuống, hai tay cầm lấy thiền trượng, đưa lưng về phía sau, do đó mọi người không ai biết nàng đang làm gì.
Bỗng nhiên, những chiếc khuyên trên thiền trượng phát ra tiếng “Đinh đinh đang đang” vang dội, lấy thiền trượng làm trung tâm, phong ấn ánh sáng vốn hội tụ thành hình bán cầu từ từ tiêu tán, bay vào Bát Môn Sinh Tử Đạo.
Cửa sắt lập tức mở “Két” một cái, một trận âm phong mãnh liệt từ bên trong thổi tới, đám người Tiểu Mã rét run, cảm nhận được hàn khí đâm xuyên qua xương tủy.
Âm sào phủ bụi nhiều năm nay cuối cùng đã mở.
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, nhanh chóng gọi Nhuế Lãnh Ngọc: "Mau trở về, trận pháp kích hoạt rồi!"
Nhuế Lãnh Ngọc chạy nhanh qua Bát Môn Sinh Tử Đạo, vừa mới đi ra không lâu sau, một làn sương dày màu tím ngưng tụ trên bầu trời âm sào, càng ngày càng dày, y hệt như một đám mây đen cuồn cuộn, chặn đứng tầm mắt của mọi người.
"Tiểu Diệp tử, chuyện gì đang xảy ra?". Tiểu Mã giật mình nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Bình thường thôi! Đừng dài dòng, ba lối cát môn, các cậu hãy bảo vệ cho tốt!". Diệp Thiếu Dương vừa dứt lời, từ phía đám mây bỗng truyền đến một đống âm thanh kêu gào ầm ĩ, có khóc có cười, có la có hét, ít nhất cũng phải mấy trăm âm thanh, làm thông đạo trống trải phát sinh tiếng động to lớn, hồi âm trùng trùng, nhiễu nhương không dứt, vô cùng kích thích thần kinh mọi người.
Đám người Tiểu Mã đã gặp qua một số tình cảnh quái dị, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, có chút khẩn trương nhưng cũng coi như chống đỡ nổi, chỉ có Lưu Minh trực tiếp ngồi bệt xuống đất, tứ chi co quắp, gần như muốn tắt thở.
Trong tiếng gào thét điên cuồng rất nhanh vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, Diệp Thiếu Dương lập tức biến sắc, nhắc nhở: "Chúng nó đã vào trận, cẩn thận!"
Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng gần, không bao lâu sau, nhóm quỷ hồn đầu tiên đã đột phá thành công đám mây tím, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, phần nhiều là những kẻ mặc quân phục Nhật Bản, thất khiếu (2) chảy máu, đầu nứt toác ra, toàn thân không một chút thịt, chỉ có những bộ khung xương trắng hếu bò bò trên mặt đất.
(2)Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.