Chương 31: Hơi thông quyền cước
George khép cuốn Ma Pháp Sư trong tay lại, có chút buồn cười nhìn ba người:
"Vậy thật không có ý tứ, ta thật thích cái giường này, không muốn nhường lại."
"Ngươi dường như vẫn chưa rõ tình huống hiện tại?"
Ba tiểu Vu Sư đồng thời tiến lên một bước, trên mặt lộ rõ vẻ uy hiếp:
"Ngươi nên biết, trường học tuy cấm chúng ta dùng ma pháp công kích, thế nhưng cũng không nói là không thể dùng nắm đấm."
Trong mắt bọn họ, George dù là về chiều cao hay hình thể, đều gầy yếu hơn bọn họ nhiều, huống hồ bọn họ có tận ba người, George chỉ có một.
Nếu George còn chưa rõ tình hình, bọn họ không ngại động tay động chân giáo huấn một chút.
"Theo ta được biết, truyền thống của Slytherin là ai ưu tú hơn, người đó làm đầu. Nếu sau này học tập, các ngươi ưu tú hơn ta, thành tích tốt hơn, ta đây nguyện ý nhường lại vị trí giường này. Các ngươi thấy thế nào?"
George mỉm cười đề nghị.
Có lẽ, hắn vẫn không muốn động tay đánh trẻ con.
Dù gì, hiện tại hắn cũng xem như một ma pháp sư chính hiệu.
Mà điều quan trọng nhất của ma pháp sư chính là sự ưu nhã, xắn tay áo lên đánh người, đó là việc của chiến binh.
"Hắn đang nói cái gì vậy? Ý hắn là một thằng con lai như hắn mà tương lai thành tích sẽ tốt hơn ba đứa Thuần Huyết như tụi mình á? Đây quả thực là trò cười nực cười nhất mà ta từng nghe!"
Tiểu Vu Sư cầm đầu nghe vậy liền cười ha hả, hai tiểu Vu Sư bên cạnh cũng hùa theo cười rộ lên.
"Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức mang hành lý cùng con thú cưng ngu ngốc của ngươi cút ngay đến cái giường ngủ tận cùng kia cho ta, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận."
"Thôi được, các ngươi đã không muốn so thành tích, vậy tại hạ cũng hơi biết một ít quyền cước."
Thấy ba bạn cùng phòng mới không hiểu ý mình, George đặt Ma Pháp Sư xuống bên giường, sau đó đứng lên vận động tay chân một chút.
Không cần ma pháp, không cần năng lực đặc biệt, chỉ dựa vào thuần túy sức mạnh thân thể, với trình độ hiện tại của hắn, đừng nói là ba đứa trước mắt, dù là cả đám tiểu Vu Sư năm nhất xông lên, hắn cũng có thể đánh cho chúng khóc thét.
Chẳng phải hắn có kỹ năng chiến đấu cao siêu gì, thuần túy là sức mạnh và tốc độ của hắn vượt trội hơn đám tiểu Vu Sư này quá nhiều.
"Xem ra ngươi đúng là cần một chút giáo huấn."
Ba tiểu Vu Sư thấy George đứng lên, không nói thêm lời nào, vén áo Vu Sư lên rồi lao tới.
Hai phút sau, George ưu nhã ngồi xuống lần nữa, cầm Ma Pháp Sư lên vừa nhìn vừa nói:
"Ta khuyên các ngươi đừng nghĩ đến chuyện đi mách giáo sư hay lớp trưởng, nếu không ba người các ngươi đánh một mình ta, cuối cùng còn bị đánh thành ra thế này, truyền ra ngoài thì bảy năm tới của các ngươi..."
"Chúng ta biết rồi, ngươi... ngươi đừng đắc ý, ngươi chỉ là khỏe hơn một chút thôi, giỏi thì sau này chúng ta so thành tích, so ma pháp!"
Ba tiểu Vu Sư nằm bẹp trên đất với khuôn mặt bầm dập, còn lấm tấm vài vệt nước mắt, nghe vậy sắc mặt nhất thời biến đổi, lắp bắp đáp trả.
Vừa rồi bọn họ thật sự đã nghĩ đến chuyện đi tìm giáo sư mách, để giáo sư trừng phạt George một trận, nhưng giờ nghĩ lại, nếu thật như vậy, có lẽ bọn họ sẽ trở thành trò cười cho toàn trường mất.
Vậy nên chỉ có thể dùng việc so thành tích làm cái cớ, vớt vát lại chút thể diện.
"Vừa nãy đã nói là so thành tích rồi mà, các ngươi lại cứ thích so quyền cước, ai..."
George lắc đầu, ba tiểu Vu Sư kia sắc mặt càng thêm khó coi, hiển nhiên cũng hối hận vô cùng.
Hôm sau, sáng sớm.
Trong khi ba tiểu Vu Sư mặt mũi bầm dập vẫn còn đang ngáy o...o... thì George, người đã ngủ đủ bảy tiếng, đúng giờ mở mắt.
Sau khi rửa mặt đơn giản, hắn lại đến phòng sinh hoạt chung.
Bởi vì hôm qua lớp trưởng có nói, sáu giờ sáng ở phòng sinh hoạt chung sẽ dán thời khóa biểu của tuần này.
Bây giờ là bảy giờ hai mươi, thường thì chín giờ các tiểu Vu Sư mới bắt đầu lên lớp, nên phần lớn vẫn chưa rời giường.
Trong phòng sinh hoạt chung chỉ có vài Vu Sư khóa trên, chắc là năm năm, đang ôn tập bài vở rất chăm chú, có lẽ vì năm nay bọn họ phải tham gia kỳ thi O.W.L - kỳ thi Vu Sư trình độ phổ thông quan trọng nhất.
"Hôm nay chỉ có một tiết?"
Tìm đến chỗ dán thời khóa biểu, George phát hiện hôm nay là ngày khai giảng, năm nhất Slytherin chỉ có một tiết Lịch sử Ma thuật vào lúc hai giờ chiều, thời gian còn lại là tự do hoạt động.
Nhưng nhìn xuống dưới, không phải ngày nào cũng dễ thở như vậy, thứ ba có hai tiết Biến hình thuật vào buổi sáng, buổi chiều một tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Thứ tư buổi sáng hai tiết Thảo dược học, buổi chiều nghỉ ngơi. Thứ năm buổi sáng Biến hình thuật và Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, buổi chiều Bùa chú học, buổi tối còn có một tiết Lịch sử Ma thuật.
Thứ sáu buổi sáng hai tiết Độc dược học, buổi chiều một tiết Thảo dược học, buổi tối một tiết Thiên văn học.
Bên dưới còn có ghi chú, môn bay lượn sẽ bắt đầu từ tuần thứ hai, vào buổi chiều thứ năm, cùng giờ với môn Bùa chú.
Hơn nữa, thời khóa biểu còn ghi rõ tên học viện học cùng mỗi môn.
Vì lực lượng giáo viên có hạn, mà số lượng học sinh của mỗi học viện lại quá ít.
Nên ở Hogwarts, về cơ bản hai học viện sẽ học chung một lớp, tầm hai mươi người trong một phòng.
Ví dụ như môn Độc dược và môn bay lượn, sẽ học cùng với năm nhất nhà Gryffindor.
Môn Bùa chú và môn Biến hình thuật thì học cùng Hufflepuff.
Thảo dược học, Lịch sử Ma thuật, Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và Thiên văn học thì học cùng Ravenclaw.
Đồng thời, địa điểm các phòng học cũng được ghi chú rõ ràng.
"Môn Bùa chú ít quá."
Sau khi học thuộc toàn bộ thời khóa biểu, George không khỏi nhíu mày.
Đối với hắn mà nói, trong tất cả các môn học, quan trọng nhất là Bùa chú học, vì phần lớn nguyên lý ma pháp và các bùa chú cơ bản đều được dạy trong môn này.
Nhưng trên thời khóa biểu lại chỉ có một tiết mỗi tuần, giống như môn Thiên văn học vô dụng kia vậy.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng phải.
Đây là năm nhất, vẫn còn nhiều học sinh xuất thân từ gia đình Muggle, những đứa trẻ hoàn toàn mù tịt về ma pháp, không cần phải vội vàng học nhiều bùa chú làm gì, nắm vững kiến thức cơ bản quan trọng hơn.
"Xem ra vẫn phải dựa vào mình thôi."
Chỉ với cường độ chương trình học này thì quá ít so với hắn, muốn nắm vững nhiều ma pháp hơn, hắn phải tự học thêm nhiều thời gian nữa.
May mắn là khác với Hẻm Knockturn, ở Hogwarts, dù là tự học thì hiệu quả cũng cao hơn rất nhiều.
Vì có gì không hiểu thì có thể hỏi giáo viên bất cứ lúc nào, hoặc có thể đến Thư viện đọc những cuốn sách ma pháp miễn phí kia.
"Nếu buổi chiều mới có tiết học, vậy thì buổi sáng đi dạo một vòng cho đã."
George không tiếp tục đọc sách, mà đi dạo quanh tòa thành Hogwarts.
Sau này hắn sẽ học ở đây suốt bảy năm, chắc chắn phải nghiên cứu địa hình thăm dò rõ ràng mọi ngóc ngách, như vậy sau này có chuyện gì cũng tiện hơn, tiện thể làm quen với các phòng học luôn.
Ra khỏi phòng sinh hoạt chung Slytherin, hắn đi dạo quanh khu hầm ngục mấy lần.
Đừng xem thường khu hầm ngục, diện tích khu dưới lòng đất của tòa thành Hogwarts rất lớn, ngoằn ngoèo khúc khuỷu, chỉ đi dạo một vòng qua loa thôi cũng tốn của hắn gần một giờ.
Phòng thuyền, phòng chứa đồ dưới hầm, gian phòng nơi các hồn ma thường tụ tập mở tiệc giỗ, phòng học Độc dược, văn phòng của Viện trưởng Slytherin, phòng học ngầm thứ năm, nhà bếp Hogwarts và ký túc xá Hufflepuff.
Trong đó, bên ngoài cửa phòng bếp có bảo vệ, chỉ có thể nghe thấy tiếng các gia tinh nhỏ bé bên trong dùng ma pháp làm bữa sáng.
Cửa ký túc xá Hufflepuff là một đống thùng gỗ lớn, cần phải gõ theo một trình tự đặc biệt mới vào được, nên hắn cũng không vào tham quan, mà lên đại sảnh ở tầng một, chuẩn bị ăn sáng...