Chương 16: Chiến đấu sinh tử
Chiếc Kiêu Long giữ tốc độ 90km/h, vững chãi lướt đi trên thảo nguyên Khả Khả Tây Lý hoang sơ, mặt trời gần lặn, mảnh trăng sớm đã lơ lửng dâng lên khỏi đường chân trời, treo trên bầu trời phía Đông, còn mặt trời vẫn chưa tắt hẳn, đỏ rực phiêu du trên trời Tây. Mặt trời buổi hoàng hôn không chói mắt, mà hiện lên trong một thứ màu tựa san hô, giống như một trái cầu pha lê màu đỏ, sắc thái biến ảo, đẹp đẽ mê ly. Đường Mẫn nhìn lên bầu trời một lúc lâu, bầu trời nơi đây lúc gần hoàng hôn không phải màu hoàng kim, mà là màu lam, bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng tựa như những nét bút tùy tiện do bàn tay thượng đế vô ý quẹt lên, trở thành lý tưởng mà các họa sĩ nhân loại vĩnh viễn theo đuổi.
Bóng tối dần buông, bầu trời xanh lam pha lẫn đôi phần sắc lục, mây trắng nhuốm ráng chiều càng trở nên mê đắm lòng người hơn, trời xanh mây trắng, mặt trời đỏ hồng, vầng trăng câu màu trắng bạc và sao Hôm mới mọc cùng trăng, cả bức tranh hoàng hôn đủ khiến người ta rung động đến rơi lệ. Dưới bầu trời kia, còn có thảo nguyên hoang dã mênh mông và những rặng núi ca ca phủ trắng tuyết. Núi ở Khả Khả Tây Lý thuộc về nhánh phía Nam của dãy Côn Luân, khác với núi ở Tây Tạng, núi ở Tây Tạng là vỏ trái đất bị ép chặt rồi gồ lên thành núi, từng ngọn từng ngọn san sát như đao thương kiếm kích chọc thẳng lên trời cao; Khả Khả Tây Lý thì thế núi thấp bằng, hầu hết đều là những triền thoai thoải, nhìn từ xa lại, trông giống như một tấm chăn bông khổng lồ chất đống trên mặt đất. Ngoài ra, là đường chân trời rộng mênh mông, màu xanh dưới đất tựa như muốn cùng bầu trời thăm thẳm màu lam đo tài khoe sắc.
Dọc đường, có lũ lừa hoang đang nhởn nhơ gặm cỏ, có cảnh lừa mẹ âu yếm liếm đầu lừa con, dưới ánh sáng còn sót lại của vầng dương buổi xế, bóng chúng bị kéo ra thật dài; bỗng nhiên lại có hai chú gấu ngựa nhỏ đáng yêu đùa giỡn tung tăng; phía sát đường chân trời, một con bò lông Tây Tạng đang đứng sững sững một mình trong chỗ khuất, mặt trời màu đỏ sẫm đang ở sau lưng, những người ở trên xe chỉ thấy một bóng đen khổng lồ, cơ hồ như đang cảnh giác dò xét những kẻ xâm nhập kì quái.
Mỗi chỗ đều là cảnh sắc hoàn mỹ, mỗi bước đều là cảnh tượng mới, vẻ đẹp của thiên nhiên, nhưng đó là bức tranh mà các học sĩ khao khát thể hiện nhưng lại vĩnh viễn không thể nào thể hiện được hoàn chỉnh, đó là bài thánh thi mà các thi nhân khát khao đọc lên mà vĩnh viễn không thể nào đọc hết. Đường Mẫn thực lòng tán thưởng: ‘Đẹp quá đi mất, thật đẹp quá. Lái tới chỗ đó một chút đi, có máy ảnh ở đây thì hay quá, tôi muốn chụp lại tất cả chỗ này.’
Nhưng Trương Lập lại lái xe đi xa khỏi hướng đó. Đường Mẫn không vui nói: ‘Ồ? Sao anh lại lái xe đi xa hơn thế?’
Trương Lập bận lái xe, không đáp lời cô. Trác Mộc Cường Ba vội giải thích: ‘Không thể lại gần được, bò Tây Tạng là động vật sống theo bầy đàn, những con đi riêng thường rất hung hiểm. Bọn chúng không phải con đầu đàn già bị đuổi khỏi bầy đàn thì cũng con vật khiêu chiến thất bại, sau khi rời khỏi bầy tính tình sẽ trở nên cực kỳ cô độc, điên cuồng tấn công bất cứ con vật nào lại gần. Con quái vật nặng hơn một tấn đó, nếu bị nó tấn công, hậu quả e rằng rất đáng sợ! Cặp sừng sắc nhọn của nó thậm chí còn có thể lật ngửa cả xe con đấy.’
Đường Mẫn lè lưỡi, không dám nhắc đến yêu cầu quá đáng kia nữa. Để không mất phương hướng, xe chạy dọc theo dòng sông cạn, thỉnh thoảng lại có những con thú hoang chạy băng qua, ráng chiều nhuộm cả bầu trời, vầng dương đã từ từ chìm vào sau dãy núi. Đường Mẫn không ngừng kinh ngạc mừng rỡ với những phát hiện mới, những cảnh tượng mới, trong khi đó bàn tay Trác Mộc Cường Ba đặt trên vai cô gái lại càng lúc càng lạnh buốt, lặng lẽ quá, yên bình quá, tất cả những cảnh quan trước mắt đều không hề phù hợp với cảm giác của gã. Từ khi rời khỏi Trị Đa, Trác Mộc Cường Ba đã cảm thấy một thứ áp lực từ phía sau bọn họ, nhưng đến giờ vẫn chưa có bất cứ phát hiện gì, gã cũng hy vọng nỗi lo của mình chỉ là thừa, thế nhưng lúc này, cảm giác khiến gã lạnh cả người ấy lại càng lúc càng rõ rệt hơn.
Đột nhiên, thân xe lao về phía trước một cái, rõ ràng Trương Lập đã bắt đầu tăng tốc, anh ta lạnh lùng nói: ‘Ngồi cho vững!’
Trác Mộc Cường Ba, ngược lại, như cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng đã rơi xuống, thầm nhủ ‘Rốt cuộc cũng xuất hiện rồi sao?’
Đường Mẫn kinh ngạc thốt lên: ‘Sao vậy?’
Trương Lập đáp: ‘Có đuôi. Hình như chúng ta bị theo dõi rồi.’
Đường Mẫn quay đầu lại quan sát, nói: ‘Lấy đâu ra chứ? Sao tôi không thấy gì vậy?’
Trương Lập gật đầu: ‘Không sai, rất khó phát hiện. Lấy con bò Tây Tạng bên trái làm cột mốc, cách phía bên phải của con bò ấy hai bàn tay, ở giữa hai ngọn núi ấy, có nhìn thấy gì không?’
Đường Mẫn nói: ‘Làm gì có, có mỗi một tảng đá lớn thôi.’
Trương Lập lại hỏi: ‘Còn phía sau tảng đá đó? Đã nhìn thấy gì chưa?’
Đường Mẫn ngước mắt quan sát, bỗng nhiên thốt lên: ‘Ồ? Có khói, sao lại có khói nhỉ?’
Trương Lập giải thích: ‘Đó có lẽ là một chiếc xe đã được ngụy trang, từ đầu vẫn giữ cự ly với chúng ta, ở ngoài phạm vi mắt thường có thể phát hiện được, giờ có lẽ nó đang tăng tốc. Khối đá kia là đất bụi bị xe chạy với tốc độ cao hất văng lên. Hơn mười phút trước, tôi đã trông thấy tảng đá lớn phía sau ấy rồi, lúc đó chỉ coi nó như đường nét của núi xa, ở nơi thế này, những ngọn núi nhìn có vẻ không lớn lắm ấy, đi mấy trăm cây số cũng hệt như vậy, vì thế tôi không hề chú ý. Nhưng giờ đi lâu như vậy rồi, mà nó ngược lại còn càng lúc càng gần chúng ta hơn nữa.’
Đang nói chuyện, thì Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn đều nhìn thấy, một tảng đá nhỏ màu xám ở phía xa vỡ tung ra, để lộ bộ khung sắt mạnh mẽ bên trong, dù cự ly rất xa, Trác Mộc Cường Ba thoạt nhìn đã nhận ra ngay, đường nét góc cạnh đó rõ ràng là một chiếc Hummer H1.
Trương Lập cũng đã nhìn thấy qua kính chiếu hậu, lẩm bẩm nói: ‘Không phải là Hummer đấy chứ? Sao lại khéo vậy được, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã thấy hai chiếc Hummer rồi.’
Trác Mộc Cường Ba nói: ‘Không phải khéo, đó là cùng một chiếc xe, chỉ đó điều đã tháo biển số ra mà thôi.’ Gã chỉ không hiểu nổi, tại sao người đó làm được như thế, nếu người kia không biết gã đi đâu, vậy thì có lẽ đã thuê máy bay ở Lhasa đi theo gã, cả xe cũng chở theo luôn, đồng thời lại ngụy trang hết sức khéo léo. Rốt cuộc là người nào, tại sao có khả năng lớn như vậy, tại sao lại theo dõi gã, trong lòng Trác Mộc Cường Ba nổi lên quá nhiều nghi vấn.
Đường Mẫn sợ hãi nói: ‘Liệu có phải bọn cướp không?’
Trương Lập đáp: ‘Không phải cướp, cướp thì không lái loại xe như vậy, xe của chúng đều là loại bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ không thương tiếc. Hơn nữa, ngụy trang khéo léo, không nôn nóng ra tay ở nơi có người, mà đợi chúng ta đi sâu vào chốn không người mới động thủ, xem ra không chỉ nhằm vào chúng ta, mà còn sớm đã có âm mưu từ trước. Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở điểm nào vậy, Cường Ba thiếu gia?’
Trác Mộc Cường Ba không trả lời được, chỉ lẩm bẩm: ‘Tôi cũng không biết nữa, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?’
Đường Mẫn kêu lên: ‘Họ đuổi tới gần rồi!’
Trương Lập nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, trầm giọng nói: ‘Sao có thể được! Theo tôi biết, tốc độ cao nhất của Hummer cũng không tới 130km/h, chúng ta đã chạy 135km/h rồi, lái xe việt dã với tốc độ này ở Khả Khả Tây Lý đã là lấy mạng ra đùa giỡn, bọn họ lại còn nhanh hơn cả chúng ta nữa hay sao!’
Đường Mẫn khinh thường nói: ‘Có gì giỏi đâu chứ, anh trai tôi trước đây cũng chơi xe việt dã, tốc độ đều trên 150km/h cả.’
Trương Lập thầm nhủ: ‘Tiểu thư của tôi ơi, anh trai cô vốn là một tên không cần mạng rồi.’ Nhưng ngoài miệng vẫn nói: ‘Cô Đường, ưu thế của xe việt dã không phải ở tốc độ, mà là ở khả năng vượt qua khảo nghiệm của mặt đường và thời gian. Vì là xe bốn cầu, lực bám ma sát vượt lên xe hai cầu rất nhiều, nên có thể vượt đèo leo núi ở những nơi không có đường công cộng, đi tới những nơi xe bình thường không thể đi được. Vì địa hình chạy phức tạp, nên lái xe việt dã cần nhất là cẩn thận, bình quân tốc độ cao nhất của nó chỉ là 80km/h, loại xe có tốc độ cao nhất đạt hơn hơn cây số giờ như Hummer đã là đạt đến cực hạn của động lực rồi, chỉ cần sơ sẩy một chút là lật xe chết người như chơi.’
Trác Mộc Cường Ba hỏi: ‘Còn tăng tốc được không?’
Trương Lập lắc đầu: ‘Không được, đây là tốc độ cực hạn rồi, cũng may giờ đang chạy trên địa hình bằng phẳng, nếu không sớm đã lật xe lâu rồi.’
Trác Mộc Cường Ba nói: ‘Xe phía sau đuổi kịp chúng ta rồi.’
Trương Lập cũng nhìn thấy, tấm kính chắn gió của xe Hummer phía sau trông giống như một đôi mắt khổng lồ, nhìn chòng chọc vào chiếc Kiêu Long của họ, thân xe bèn bẹt còn lớn hơn xe họ một bậc, tình cảnh này, giống như một con sư tử đang đuổi theo một con báo săn vậy. Lúc này, Trương Lập kinh ngạc phát hiện ra, cửa sổ xe Hummer đã được kéo xuống, một người che mặt đeo kính đen thò cả nửa người ra ngoài, sau đó, hai tay từ trong cửa sổ rút ra, cầm một khẩu các bin to tướng!
Trương Lập vội ngoặt sang trái, chiếc Hummer cũng xoay theo, căn bản không thể thoát được, Trương Lập hoảng hốt kêu lớn: ‘Mau nằm xuống! Nguy hiểm!’
Sau lưng chiếc Kiêu Long tóe lên hoa lửa, súng các bin lè lưỡi lữa khủng khiếp, bắn vào sắt thép phát ra những tiếng ‘keng keng keng’. Trương Lập lại xoay gấp một góc chín mươi độ, Đường Mẫn ngồi trong xe bị hất cho ngã nghiêng ngả, cũng may có Trác Mộc Cường Ba ôm chặt lấy cô, bằng không chắc cô đã bị hất văng ra ngoài xe mất rồi. Trác Mộc Cường Ba bình tĩnh nói: ‘Đừng hoảng hốt. Cứ lái cẩn thận. Xe này chống đạn được.’
Trương Lập giờ mới thở phào một tiếng, phía sau lại tóe lên những bông hoa lửa, xem ra đạn đã bị kính chống đạn làm bật ra. Trương Lập không hiểu thắc mắc: ‘Cường Ba thiếu gia, xem ra anh đã chuẩn bị từ trước rồi?’
Trác Mộc Cường Ba giải thích: ‘Là dự cảm chẳng lành. Khi chúng ta còn ở Lhasa, tôi đã lờ mờ cảm thấy, lần hành động này chỉ sợ không được thuận lợi, không ngờ đã ứng nghiệm thật.’
Trương Lập lẩm bẩm nói: ‘Rốt cuộc là chuyện gì? Trong biên giới Trung Quốc, bọn họ cũng kiếm được vũ khí.’
Đường Mẫn rúc vào lòng Trác Mộc Cường Ba nói: ‘Bọn chúng định giết chúng ta sao? Tại sao vậy?’
Trương Lập nói: ‘Xem ra bọn chúng không có ý định đó, chỉ là muốn bắt sống chúng ta mà thôi, nguy thật, bọn chúng nãy giờ vẫn nhằm vào bánh xe, nếu để bắn trúng…’
Trác Mộc Cường Ba điềm đạm nói: ‘Không cần lo lắng, lẽ nào anh không nhận ra, bánh xe chúng ta là loại đặc ruột, hai bình xăng cũng được giấu rất kín trong gầm xe, có thể nói là như vậy, trừ phi là chẹt phải mìn, còn không chiếc xe này không dễ bị phá hoại đâu.’
Trương Lập vẫn bất an nói: ‘Nhưng mà, tốc độ của chúng nhanh hơn chúng ta, làm sao thoát được đây?’
Người cầm súng trên xe Hummer hình như cũng nhận ra tấn công không mấy hiệu quả, lại thụt vào trong, chiếc xe liền tăng hết tốc lực đuổi theo, Trương Lập cũng dận ga hết cỡ. Hai chiếc xe việt dã lao đi trên thảo nguyên mênh mông vô tận, chỉ để lại hai làn khói nhạt. Đường Mẫn căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, Trác Mộc Cường Ba không nói tiếng nào, sợ làm Trương Lập phân tâm, với tốc độ thế này, chỉ cần sơ sẩy một chút, vận mệnh ba người rất khó nói.
Trương Lập thỉnh thoảng lại liếc nhìn bầu không phía trên, sắc trời mỗi lúc một tối xám đi, còn đường dưới chân thì bắt đầu từ thảo nguyên biến thành sa mạc, đất mùn mềm mại rắn lại, khắp nơi đều là cát sỏi lạo xạo, gió thổi cát chạy, bụi khói mù mịt. Nếu trời tối hẳn, chạy xe trên đường thế này cực kỳ nguy hiểm. Chiếc Hummer phía sau dường như cũng biết điều này, không lâu sau lại có người từ cửa sổ thò đầu ra, hai tay đón lấy thứ được đồng bọn đưa cho, gác một cái ống tròn trên vai. Trương Lập khó khăn nuốt nước bọt đánh ực một cái, nếu anh ta không nhìn lầm, thì đó là một khẩu hỏa tiễn Cannon không giật, thầm kêu lên: ‘Trời ạ! Cường Ba thiếu gia, rốt cuộc chúng ta đang bị đám người nào đuổi theo vậy? Rốt cuộc là anh không biết hay giả bộ không biết vậy?’
Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn rõ ràng cũng đã nhìn thấy, Đường Mẫn kinh hãi thốt lên: ‘Hỏa tiễn! Súng phóng hỏa tiễn! Bọn chúng có súng phóng hỏa tiễn!’
Đôi tay Trác Mộc Cường Ba ôm Đường Mẫn càng chặt hơn, gã bình tĩnh nói: ‘Đừng ồn Mẫn Mẫn, hỏa tiễn cũng không có gì’. Nhưng bản thân gã cũng nghe được giọng mình đã có chút gượng gạo, lại vỗ nhè nhẹ lên ghế ngồi của Trương Lập, chua chát nói: ‘Dựa cả vào anh thôi!’
‘Bụp’ Hỏa tiễn vạch một làn khói cong tuyệt đẹp trên không trung, trong khoảnh khắc ánh lửa lóe lên, Trương Lập gắng hết sức ngoặt vô lăng sang bên trái, đồng thời sử dụng cả phanh tay lẫn phanh chân, hệ thống ABS và EBA sớm đã bị tắt hết, kết quả của việc này là thân xe gần như đứng yên tại chỗ xoay một góc 180°, sau đó lao bắn về hướng khác như mũi tên rời cung. Vừa quay đầu, đã nghe tiếng hỏa tiễn rít vù lên bay vọt qua nóc xe, kế đó là một tiếng ‘ầm’, sóng xung kích mạnh mẽ hất tung đất đá lên, vô số mảnh đá vụn bắn đập vào thân xe, cộng với lực ép của chất nổ, làm cả xe chao đảo không ngừng, Trương Lập vận hết sức toàn thân, mới khiến xe không bị lật nhào.
Thoát khỏi một nạn, ba người trong xe đều xanh mét mặt mày, chỉ nghe tiếng động cơ nổ ầm ầm. Trương Lập biết rõ, đối phương cố ý không bắn vào thân xe, chúng chỉ muốn bắn đất đá bay lên hoặc làm lật xe của họ, khiến họ không thể hành động được mà thôi. Anh ta thầm nhủ: ‘Dùng cách này để hạn chế hành động, khẳng định không phải bạn bè rồi, quan trọng nhất là Cường Ba thiếu gia cũng không biết đây là chuyện gì. Phải nghĩ cách thoát khỏi đám người này mới được, bằng không sẽ cứ bị động mãi thôi.’
Đột nhiên, ánh mắt Trương Lập nhìn chằm chằm vào lòng sông cạn lổn nhổn đá, hét lên một tiếng: ‘Ngồi cho vững!’ Chiếc xe liền lao về phía lòng sông!
Đá trên bãi sông mỗi lúc một nhiều, sắc nhọn, hướng lên trời, tảng to tảng nhỏ, chiếc Kiêu Long vừa đi vào đó là bắt đầu rung lắc dữ dội, người trong xe như đang ngồi trên con thuyền nát trong bão tố, Trương Lập giảm tốc độ xuống còn 100km/h, nếu còn giữ tốc độ 130km/h, xe sẽ lập tức bắn lên không trung, lộn nhào mấy vòng chẳng sai. ‘Soạt’ Quả hỏa tiễn thứ hai rơi ngay bên phải xe, tiếng nổ đinh tai nhức óc mang theo vô số đá vụn bắn về phía chiếc Kiêu Long. Trương Lập hoảng hốt phát hiện, kính chống đạn đã bị chấn động đến nỗi xuất hiện những vệt nứt, chỉ sợ thêm một quả hỏa tiễn nữa là vỡ tan.
Thấy chiếc Hummer bám sát theo sau, Trương Lập cuối cùng cũng nhe ra một nụ cười phẫn nộ, quay ngoặt vô lăng, chiếc Kiêu Long bắt đầu chạy men theo hai bờ lòng sông cạn thành hình chữ ‘z’. ‘Bọn chúng đã bám chặt thế này, tức là không biết rốt cuộc chúng ta muốn chạy theo hướng nào, nhất định sẽ bám sát phía sau, trừ phi bánh của chúng cũng là loại đặc ruột như của Kiêu Long, bằng không chỉ thêm vài lượt nữa, đá trên bãi sông sẽ phá nát bánh xe của chúng ra.’ Trương Lập nghĩ như vậy, điều khiển chiếc Kiêu Long di chuyển trên bãi sông đầy đá nhọn, gặp phải tảng đá nào lớn, thậm chí anh còn chuyển hướng vòng qua, bên dưới bánh xe, khói trắng và bụi đất cùng bốc tung lên.
Nhưng Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn ngồi ghế sau thì phải chịu khổ, mấy lần xe đã suýt lật, toàn bộ đều dựa vào kỹ thuật lái xe của Trương Lập giữ cho vững lại. So sánh ra, người lái xe Hummer kia không ngờ còn lão luyện thành thục hơn, cũng vẽ một đường hình chữ ‘Z’, tốc độ của chiếc Hummer ít nhất phải nhanh hơn Kiêu Long đến 20km/h. Trương Lập không khỏi thầm thán phục. ‘Kẻ lái xe phía sau, nhất định là một tên dã nhân!’
Người thò ra ngoài phía sau dường như định bắn hỏa tiễn lần thứ ba, lần này dường như không còn bắn vào tảng đá, mà trực tiếp nhắm thẳng tới Kiêu Long. Trương Lập hết lắc bên trái rồi nghiêng bên phải, trước sau cũng vẫn không thoát nổi khẩu súng phóng hỏa tiễn, họng súng đen ngòm vẫn hiện lên trong kính chiếu hậu.