Mật Mã Tây Tạng

Chương 17: Câu chuyện của Trác Mộc Cường Ba

Chương 17: Câu chuyện của Trác Mộc Cường Ba

Đường Mẫn kinh hãi kêu lên: ‘Lần này bọn chúng không bắn xuống đất nữa, chúng ngắm vào xe của mình kìa!’
Trương Lập không nói lời nào, đạp ga, phanh xe, xoay vô lăng, đạp ga lần nữa, xoay vô lăng ngược lại, giậm mạnh lên bộ ly hợp, anh hiểu rất rõ, có thể tránh được hay không, trông cả vào lần chuyển hướng gấp này. Vòng qua một tảng đá lớn cao bằng người, lợi dụng khói bụi phía sau xe, hy vọng có thể che khuất tầm nhìn của người lái xe Hummer, nếu bọn chúng đâm phải tảng đá là tốt nhất, nếu không đâm phải thì ít nhất hỏa tiễn cũng không ngắm trúng được xe bọn họ.
Chiếc Hummer thản nhiên xông qua màn khói bụi, ổn định tựa như đang phi trên đường cao tốc. Đồng tử Trương Lập bắt đầu co dãn, đối mặt với một địch thủ như vậy, quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng của anh ta, anh đã nhìn thấy ánh lửa lóe lên!
Một tiếng ‘Bụp’ vang lên cùng lúc với ánh lửa, không phải tiếng hỏa tiễn bắn ra, mà là tiếng nổ của lốp xe, trong khoảnh khắc quan trọng này, cuối cùng bánh xe Hummer cũng không chịu nổi lực ma sát với mặt đất đầy đá nhọn, lốp nổ tung! Quả hỏa tiễn bị lệch hướng đúng vào khoảnh khắc rời ống phóng, bay vọt qua nóc chiếc Kiêu Long, không biết đã bay tới đâu, chỉ để lại trên không trung một làn khói xoắn.
Qua kính chiếu hậu, Trương Lập thấy rõ, chiếc Hummer phía sau nghiêng sang một bên, lộn hai vòng dưới lòng sông cạn, rồi mới dừng lại được, có điều cũng đáng đời chúng lắm. Trương Lập lao khỏi lòng sông, tăng hết tốc lực, động cơ rú lên phóng vút đi…
Cửa xe Hummer bị đá bật ra, một người đàn ông tóc vàng cao lơn vững vàng bước xuống, đế giày quân dụng bọc đồng nghiến lên đá vụng dưới chân kêu ‘lạo xạo’. Hắn bực bội dựa vào đầu xe, bỏ kính râm xuống, lộ ra đôi mắt chim ưng, nhìn theo làn khói bụi bốc lên phía xa xa, mỉm cười nói: ‘Thằng nhóc lái xe cũng không tệ, lần sau chúng ta so tài tiếp.’
Tiếng loảng xoảng vang lên; một tên che mặt chật vật lăn xuống xe, dùng thứ tiếng Anh không lưu loát lắp ba bắp bắp nói: ‘Ông chủ, hệ thống định vị vệ tinh của chúng ta bị hỏng rồi, không thể tiếp tục theo dõi chiếc xe đó được nữa.’
Người đàn ông tóc vàng bừng bừng nổi giận, gân xanh trên mặt gồ lên, hai tay đặt vào tấm chắn đầu xe, gầm lớn một tiếng, nhấc bổng cả đầu chiếc Hummer khổng lồ lên, rồi thả mạnh xuống, mặt đất bốc lên một lớp bụi mù mịt. Một tên che mặt khác vẫn còn trên xe sợ đến bủn rủn cả người, hắn biết rõ, ông chủ lại nổi giận rồi. Nhưng, gã đàn ông tóc vàng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, khóe miệng hiện lên một nụ cười bí ẩn, ung dung đốt thuốc, dùng thứ tiếng Trung không được sõi lắm của hắn lẩm bẩm: ‘Trác Mộc Cường Ba, ông chủ Trác, dù không đuổi được mày, tao cũng có cách tìm ra Bạc Ba La thần miếu trước mày thôi. Cứ chờ xem.’
Chiếc xe Kiêu Long chìm trong không khí im lặng nặng nề một lúc lâu, dù sao thì tử thần cũng vừa lướt sát qua cả bọn, ai nấy đều cảm thất tim mình vẫn đập dồn dập, mãi vẫn chưa thể bình lặng trở lại, đặc biệt là Trương Lập, lúc này tay anh vẫn còn đang khẽ run. Trác Mộc Cường Ba là người trấn tĩnh nhất trong ba người, nhưng lúc này có hỏi gã rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, gã cũng không thể nói được.
Trương Lập hỏi: ‘Bọn chúng tạm thời không đuổi kịp chúng ta nữa, giờ phải làm sao đây?’
Đường Mẫn nói: ‘Tôi nhớ là đi vòng qua ngọn núi trước mặt, chắc sẽ nhìn thấy bóng bay tín hiệu của trạm kiểm lâm đấy.’
Trương Lập nhăn mặt cười khổ nói: ‘Cô Đường hình như quên mất tình cảnh vừa rồi của chúng ta rồi thì phải?’
Trác Mộc Cường Ba lên tiếng: ‘Bỏ đi cậu Trương, cô ấy không hiểu, đừng trách cô ấy. Mẫn Mẫn, hoàn cảnh của chúng ta lúc này không lạc quan như em nghĩ đâu. Chiếc xe phía sau hư hỏng không nặng lắm, hiệu năng kháng chấn của xe việt dã rất lớn, nói không chừng bọn chúng chỉ cần thay lốp xe là sẽ đuổi kịp chúng ta ngay đây thôi.’
Trương Lập bổ sung: ‘Một tay tổ lái chuyên nghiệp, chỉ cần không đầy năm phút để thay lốp xe.’
Trác Mộc Cường Ba nói: ‘Vì vậy, nếu chúng ta đến trạm kiểm lâm hoặc dừng lại nghỉ ngơi đâu đó, bằng như cho chúng cơ hội đuổi kịp bọn ta. Hiện giờ chúng ta cần làm là chọn một con đường chúng không thể nghĩ tới, hoặc là mau chóng tìm một nơi an toàn, khiến chúng không dám sử dụng vũ khí. Nay đã vào đến giữa Khả Khả Tây Lý, muốn tìm nơi an toàn như vậy e là không có khả năng, chỉ còn cách chọn con đường chạy thẳng đến trạm cứu hộ nơi đã phát hiện anh trai em, tìm cuốn sổ ghi chép đó, rồi mau mau chóng chóng trở về thôi.’
Đường Mẫn ngơ ngác nói: ‘Nhưng trong phạm vi rộng thế này, làm sao bọn chúng tìm ra mình chứ?’
Trương Lập đáp: ‘Có thể là sử dụng hệ thống định vị vệ tinh toàn cầu GPS, trên cao nguyên không khí rất loãng, tầng khí quyển thấu quang rất tốt, nếu bọn họ có thể sử dụng vệ tinh gián điệp của Pháp, Mỹ, thì cả con châu chấu dưới đất cũng trông thấy được, chứ nói gì đến chiếc xe lớn thế này. Có điều, trời có lẽ sắp tối mịt rồi, muốn sử dụng thứ đó trong đêm không phải chuyện dễ dàng gì. Đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn chúng muốn bắt kịp chúng ta trước khi trời tối.’
Trác Mộc Cường Ba hỏi: ‘Còn nguyên nhân nào khác nữa?’
Trương Lập đáp: ‘Sau khi trời tối, ở chốn sa mạc khắp nơi đều là đá với hố sâu này, phụ thuộc vào khoảng cách có thể nhìn được và khoảng cách có thể phanh, không ai dám lái xe với tốc độ quá 50km/h, ưu thế về tốc độ của chiếc Hummer coi như mất hết. Cho dù chúng dò ra được vị trí của chúng ta, nhưng dù gì vẫn phải cách chúng ta một khoảng không thể rút ngắn được.’
Trác Mộc Cường Ba quay sang hỏi Đường Mẫn: ‘Mẫn Mẫn, trạm cứu hộ mà em nói, cách trạm kiểm lâm này bao xa nữa?’
Đường Mẫn nói: ‘Còn mấy trăm cây số, nhưng đường rất khó đi, mấy tiếng đống hồ khó lòng mà tới nơi được. Nếu đi nửa đường mà xe hết ắc quy hay hết xăng, vậy thì chúng ta…’ Nói đoạn, cô ủ rủ lắc đầu, tỏ ý không ổn.
Trác Mộc Cường Ba đáp: ‘Yên tâm, chiếc Kiêu Long này đã được cải tạo, có hai thùng xăng, phía sau cũng có xăng dự trữ, nhiên liệu không thành vấn đề, anh nghĩ hệ thống máy móc động cơ cũng không có vấn đề gì, ngoại trừ người lái ra.’ Gã đưa mắt nhìn Trương Lập.
Trương Lập gật đầu nói: ‘Trong đêm vốn không thể lái xe ở nơi nguy hiểm như vậy, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, chỉ đành vậy thôi. Hy vọng không gặp phải tảng đá nào lớn hay rơi xuống rãnh sâu.’
Trác Mộc Cường Ba nói: ‘Được, vất vả cho ảnh rồi. Chúng ta cứ đi thẳng về hướng Tây Bắc, hai người thay nhau lái vậy.’
Trương Lập giảm tốc độ xuống còn 50km/h, đèn pha cực mạnh phía trước rọi xuống mặt đường sáng lấp lóa, anh lại nhịn không được buột miệng hỏi: ‘Cường Ba thiếu gia, rốt cuộc là ai đã giúp anh cải tạo chiếc xe này vậy?’
Trác Mộc Cường Ba đáp: ‘Không biết, trả tiền nhờ người ta làm thôi, sao vậy?’
Trương Lập nói: ‘Kỹ thuật của người này thật quá sức cao minh, nếu có cơ hội nhất định phải đến gặp anh ta để học tập. Cả đèn pha phía trước mà cũng cải tiến tốt như vậy. Xe này dùng đèn xê nông loại H4 của Nhật, người cải tiến đã điều khiển cho ánh sáng tập trung, nay thông lượng ánh sáng của đèn xe ước khoảng ba nghìn bảy lumen, nhiệt độ màu từ năm nghìn bảy trăm đến sáu nghìn ba trăm độ K, đèn bên trái tụ sáng song song với mặt đất, đèn bên phải cao hơn 4,6 độ, không làm ảnh hưởng đến độ rộng của quầng sáng khuếch tán sang hai bên, lại nâng được khả năng chiếu xa lên cực hạn. Mỗi một bộ phận được cải tạo của chiếc xe này đều khiến tôi hết sức thán phục đấy.’ Nói tới đây, Trương Lập không khỏi hổ thẹn trong lòng, thầm nhủ: ‘Nói ra thì, kỹ thuật của người lái chiếc Hummer kia mới thật khiến tôi hết sức thán phục. Tôi lái chiếc xe đã được cải tạo ưu việt thế này, vậy mà vẫn hoàn toàn dưới tay hắn ta, cái thằng cha ấy!’
Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn ngồi trên xe ăn trước một ít đồ ăn nhanh, sau đó Trác Mộc Cường Ba đổi chỗ lái thay Trương Lập, hơn trăm cây số sau đó, hai người cứ luân phiên lái xe. Càng đi sâu vào Khả Khả Tây Lý, thời tiết càng lạnh giá, trải qua một ngày vất vả, Đường Mẫn nằm rúc vào chiếc áo khoác Trác Mộc Cường Ba trải xuống cho cô, mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ. Trương Lập và Trác Mộc Cường Ba trầm mặc một lúc lâu, không khí dường như cũng đông đặc lại. Đêm lặng lẽ và tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng động cơ khe khẽ, bánh xe nghiến lên đá vụn ven đường, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng động nho nhỏ.
Trăng sáng trời sao, Trương Lập nhìn mặt đường phía trước ngọn đèn xe, đột nhiên thấy thèm hút thuốc, mặc dù anh ta chưa bao giờ hút lấy một điếu. Chuyện xảy ra hôm nay tưởng chừng như một giấc mộng, lại thêm cảm giác bối rối lặng lẽ lúc này, khiến Trương Lập không thở nổi, anh cảm thấy bị đè nén, đột nhiên rất muốn bạo phát, hét lớn lên vài ba tiếng: ‘Rốt cuộc tôi đến chỗ này làm quái gì? Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy! Rốt cuộc còn phải đi bao lâu nữa mới thấy người đây!’
Cuối cùng Trương Lập cũng không chịu nổi nữa, khe khẽ nói với Trác Mộc Cường Ba đang ngồi bên cạnh: ‘Cường Ba thiếu gia.’
‘Ừm?’ Trác Mộc Cường Ba cơ hồ đang trầm tư sực tỉnh. Trương Lập nói: ‘Nói chuyện gì đó đi, Cường Ba thiếu gia, bằng không chắc tôi ngột ngạt chết mất.’
Trác Mộc Cường Ba mỉm cười: ‘Nói gì bây giờ? Bình thường tôi không thích nói chuyện lắm!’
Trương Lập lắc đầu: ‘Vậy thật không tốt chút nào, Cường Ba thiếu gia. Hình thể của anh vốn đã cao lớn như vậy, lại không ưu nói chuyện, sẽ gây cho người khác áp lực rất lớn.’ Thứ áp lực này, phải sau khi ngồi cạnh Trác Mộc Cường Ba, anh ta mới cảm nhận được.
Trác Mộc Cường Ba hỏi: ‘Thật vậy sao? Anh cũng biết đấy, cha tôi là một bậc trí giả, quy củ trong nhà rất nhiều. Từ nhỏ tôi đã bị yêu cầu không được nói năng bừa bãi, sau này thành thói quen luôn, tôi không thích nói chuyện với người khác lắm.’ Gã ngoảnh đầu lại nhìn Đường Mẫn đang say giấc nồng, thầm nhủ: ‘Cô bé này thì là ngoại lệ.’
Trác Mộc Cường Ba hạ kính cửa sổ xuống, hít hà mấy hơi không khí trong lành, sau đó đóng cửa lại ngay, rồi quay đầu lại xem Đường Mẫn có bị giật mình tỉnh giấc hay không, gã thấy Đường Mẫn dường như vẫn ngủ rất ngon, mới yên tâm, tiếp tục nói khẽ: ‘Nhưng, anh cũng biết mà, trẻ con thường hay có rất nhiều thắc mắc, rất nhiều điều muốn nói. Vì vậy, lúc ấy tôi rất thích nói chuyện với các động vật nhỏ, ở quê tôi, động vật nhỏ khác thì rất ít, chỉ có…’
Trương Lập tiếp lời: ‘Chó con thì rất nhiều.’
Trác Mộc Cường Ba cười cười, nói: ‘Ừm, đúng vậy. Anh có biết không, chỉ số thông minh của chó tương đương với một đứa bé bốn tuổi, chúng có thể hiểu và nhớ được khoảng hai nghìn đến ba nghìn từ đơn, không nghi ngờ gì nữa, chúng cũng có thể hiểu được một số từ và câu đơn giản, đồng thời dựa vào cơ thể và mùi cơ thể tiết ra để cảm nhận được tình cảm của con người: buồn bã, vui vẻ, phẫn nộ. Tôi thấy mình rất hạnh phúc vì đã chọn chúng làm bạn, tôi chưa thấy loài vật nào có nhiều ưu điểm như chúng cả, chúng trung thành, thông minh, hữu hảo, dễ thuần, đã nhận chủ nhân thì cả đời cũng không thay đổi. Không ít chó con sau khi ra đời chẳng được bao lâu đã bị tách khỏi mẹ, vì vậy chủ nhân trong mắt chúng, chính là mẹ. Bất kể mẹ giàu có hay nghèo túng, thiện lương hay hung ác, bọn chúng đều đi theo đến chết, mãi mãi không rời xa, trừ phi là chủ nhân muốn vứt bỏ chúng mà thôi.’
Trương Lập nói: ‘Cường Ba thiêu gia hình như có rất nhiều cảm xúc thì phải.’
Trác Mộc Cường Ba nói: ‘Để tôi kể cho anh nghe hai câu chuyện nhỏ nhé, đều là chính mắt tôi nhìn thấy cả. Tôi từng thấy một con chó ăn xin ở thị trấn nhỏ Barfu, nước Anh, đó là một con chó săn nòi Charles tên là Doro, Doro không hề biết giá trị của mình, đi theo một tên ăn mày tối ngày say khướt. Mỗi ngày khi tên ăn ngày ngủ ở đầu phố, nó lại dùng hai chân trước nâng cái mũ rách rưới của hắn ta lên, hai chân sau nhảy tưng tưng xin tiền người qua đường, khi đôi mắt ấy nhìn vào anh, anh thật không thể nào từ chối nổi đâu. Nhưng, tên ăn mày kia chỉ ném cho con chó mấy mảnh xương vụn, hầu hết tiền xin được đều biến thành rượu ngon đổ vào bụng hắn, thi thoảng hắn còn tay đấm chân đá con chó tội nghiệp nữa. Tôi vốn định trả giá cao mua con thú đáng thương đó về, nhưng những người xung quanh nói với tôi, con chó đó đã bị bán đi không biết bao nhiêu lần rồi, lần nào tên ăn mày cũng bán được với giá rất cao, nhưng sau khi được chủ mới đưa về nhà, con chó không ăn cũng không uống, cứ rên ư ử, chủ mới không còn cách nào, đành đưa nó trở lại đây. Tôi đứng ở đầu phố, quan sát nó mấy tiếng đồng hồ liền, mỗi khi nó mệt lại trở về cạnh tên ăn mày, lặng lẽ ngồi chồm hổm, như thể chỉ cần nhìn thấy tên ăn mày đó đã là một thứ hạnh phúc với nó rồi. Mỗi lần nghỉ không đến mười phút, nó lại nhảy lên, khó nhọc đi bằng hai chân sau, không biết mệt mỏi, không oán không hận, trung thành cả đời, mãi không rời xa, đây chính là phẩm chất của chó.’
Ánh mắt Trác Mộc Cường Ba trở nên kiên nghị, quay sang nhìn Trương Lập, Trương Lập không nói gì, gã lại tiếp lời: ‘Còn lần nữa, là chuyện một thương gia người Pháp, con chó chăn cừu Đức của ông ta bị thương ở chân, không thể tham gia cuộc tuyển chọn cảnh khuyển thế giới được nữa, ông ta định mang con chó bức giê tên Thor đó đi hủy diệt nhân đạo. Nhưng Thor cao lớn khỏe mạnh, răng sắc cực kỳ, người bình thường căn bản không thể lại gần. Thương gia người Pháp đó đành đích thân trộn thuốc độc vào đồ ăn của Thor. Ông ta mang đồ ăn có thuốc độc cho Thor xong, vì không nỡ nhìn thấy cảnh nó quằn quại đau đớn nên đã ra ngoài. Mười phút sau, khi ông trở vào nhà, mở cửa ra, liền phát hiện con chó của mình đang giãy giụa ngậm dép lê đi trong nhà ra cho ông lần cuối!’
Trác Mộc Cường Ba bỗng nhiên im bặt. Trương Lập đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, như có thứ gì tắc nơi cổ họng, khiến nước bọt nghẹn lại không nuốt vào được, anh thầm nhủ: ‘Mình bị sao thế này? Chỉ là một câu chuyện bình thường thôi mà?’ Nhưng câu nói cuối cùng của Trác Mộc Cường Ba ‘con chó của mình đang giãy giụa ngậm dép lê đi trong nhà ra cho ông lần cuối’ lại cứ không ngừng vang vọng mãi trong đầu Trương Lập, dường như anh ta đã hiểu ra đôi phần, đây là một thứ tình cảm xưa nay mình chưa bao giờ được nếm trải, vì vậy nên rất dễ dàng bị nó làm cho xúc động.
Trác Mộc Cường Ba nói với giọng điềm tĩnh, nhưng lại ngập tràn thê lương: ‘Trong xã hội loài người, anh đã có người bạn nào như thế chưa? Trung thành, đối với loài người, chỉ là một từ vựng, nhưng đối với loài chó, đó là lời thề mà cả đời chúng tuân thủ. Vĩnh viễn không phản bội, đến chết cũng không rời, là thượng đế đã ban tặng loài vật này cho con người làm bạn.’
Kể hết chuyện, hai người lại trầm ngâm suy tư, ngoài xe gió lạnh thồi vù vù, Trương Lập dường như đã hiểu tình cảm của Trác Mộc Cường Ba với chó thế nào, tại sao gã lại chỉ vì một con chó mà coi nhẹ sự an nguy của bản thân, không hề chùn bước tiến về vùng đất hung hiểm phía trước. Một lát sau, Trác Mộc Cường Ba lại hỏi: ‘Mấy giờ rồi?’
Trương Lập liếc mắt xem đồng hồ trên xe: ‘Ba giờ bốn mươi.’
Trác Mộc Cường Ba nói: ‘Để tôi lái xe cho.’
Trương Lập lắc đầu: ‘Không cần, cứ để tôi lái đi. Giờ đến đoạn đường bị đóng băng rồi, càng đi sâu về phía Bắc, nhiệt độ càng thấp, anh xem đoạn đường chúng ta vừa đi, mới đầu còn là thảo nguyên, về sau biến thành sa mạc, giờ đã đông cứng thành băng, đây là vùng băng nguyên chính cống rồi đấy. Chỉ hơi không lưu ý một chút, xe sẽ rất dễ bị trượt, trước đây tôi từng được huấn luyện cách lái xe trên băng tuyết, vì đường ngập tuyết ở Tây Tạng rất nhiều.’
‘Không được, giờ chính là lúc khả năng tập trung tinh thần kém nhất, anh không thể lái xe trong lúc mệt mỏi.’ Thái độ của Trác Mộc Cường Ba rất rõ ràng.
‘Được rồi.’ Trương Lập đang chuẩn bị giảm tốc độ, nét mặt trở nên rất kì dị, Trác Mộc Cường Ba trông thấy mười mươi, rõ ràng là Trương Lập đã xoay vô lăng sang trái, nhưng chiếc xe vẫn không rẽ, mà cứ nhằm một tảng đá cao nữa mét phía trước, tông thẳng vào đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất