Chương 25: Bí mật cuốn nhật ký
Hai ngày chết mất hai thành viên đội tuần tra, đây là chuyện hết sức ly kỳ, Mã Chiếm Hào tức khắc hạ lệnh trở về trạm kiểm lâm, tất cả đều phải đợi tới khi sự tình được làm rõ rồi tính sau. Mệnh lệnh vừa đưa xuống không lâu, đội tuần tra lại có thêm ba người nữa mất tích.
[Bên bờ sống chết]
Trong đường hầm dài bừng lên một ngọn lửa, tạo thành bức tường lửa dài tới mười mấy mét cản trở bước tiến của lũ chuột đồng, nhưng vẫn còn có vô số con liều chết xông qua biển lửa, song đều bị ngọn lửa còn dữ dội hơn gấp bội hất ngược trở lại, lăn lộn quằn quại trong biển lửa, cuối cùng hóa thành nhiên liệu cho ngọn lửa tiếp tục bốc cao, trở thành một phần của ngọn lửa. Nhưng những con chuột hăm he xông qua biển lửa vẫn không chịu bỏ cuộc, Hồ Dương chửi bới luôn mồm: ‘Con mẹ nó, không giết hết được, lũ lông xù chó chết! Xe đây, cho chúng mày biết ông lợi hại thế nào!’ anh ta lấy trong ba lô của Kha Khắc ra một thứ bình diệt côn trùng, ném vào giữa đàn chuột bên kia biển lửa, kế đó giơ súng lên, bắn vào cái bình đó. ‘Bùm’ một tiếng, tiếp đó là tiếng ‘xì xì’ vang lên không ngớt, khói mù lan tỏa ra bốn phía. Bọn chuột ngửi phải luồng khí đó, liền như gặp phải đại địch, lần lượt quay đầu bỏ chạy. Nhìn bọn chuột chạy đi, Hồ Dương mới ngồi bịch xuống đất, không buồn lau mồ hôi túa ra trên mặt, chỉ há miệng thở phì phà phì phò, lẩm bẩm nói: ‘Thì ra đúng là bọn chúng sợ cái này, giờ thì biết rồi, biết rồi.’
Vừa ngồi được một chút, Hồ Dương đã lại nhảy bật lên, chộp lấy cổ áo Kha Khắc, lớn tiếng chất vấn: ‘Trác Mộc Cường Ba đâu? Trương Lập đâu? Hai người kia đâu rồi? Đâu rồi?’
Kha Khắc ngẩn người ra nhìn Hồ Dương, hồi lâu sau vẫn không trả lời được, rõ ràng là còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau cơn hoảng hốt. Chỉ thấy Hồ Dương bất an đi đi lại lại, đột nhiên bừng tỉnh thốt lên: ‘Hỏng bét! Nhất định là bọn họ theo đường cũ trở ra rồi. Bọn họ không có vuốt sắt và dùi chọc vào băng, cũng không biết đường mà thắt dây an toàn, làm sao mà qua được cầu băng chứ!’ Anh ta nhìn qua biển lửa trước mắt và bầy chuột đã chạy đi xa tít, trong mắt đầy vẻ lo lắng bất an, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói, ‘Đi, chúng ta quay lại xem thử, xem có cứu được bọn họ không?’
Kha Khắc mấp máy khoé miệng, nói như đang khóc ‘Ôi trời! Còn phải quay lại nữa à?’
Thân thể Trương Lập xoay chuyển trên mặt cầu nửa vòng, Trác Mộc Cường Ba không chụp được cánh tay anh ta, chỉ bắt được sợi dây an toàn khoác trên vai anh ta. Gã vốn định đứng vững trước rồi giữ Trương Lập lại, nhưng rồi chợt nhận ra mình đã ngửa về sau quá nhiều, thân thể cũng mất thăng bằng mà trượt sang phía bên kia cầu băng. Trác Mộc Cường Ba biết là không xong, vội nhân lúc thân thể mình vẫn còn đang nghiêng nghiêng, quấn dây thừng vào cổ tay, trong lúc cuống quýt cũng không quên nhắc nhở Trương Lập: ‘Giữ chặt dây thừng!’
Hai đầu sợi dây thừng bị kéo thẳng tưng. Trác Mộc Cường Ba và Trương Lập mỗi người giữ chặt một đầu dây treo lơ lửng giữa không trung, đung đưa qua lại. Sợi dây vắt ngang qua giữa cây cầu băng, lúc sắp rơi xuống khỏi mặt cầu Trác Mộc Cường Ba đã buộc sợi dây bốn năm vòng quanh cổ tay, rồi lại quấn thêm 4-5 lượt vào bàn tay, lúc này đã nắm được rất chặt, nhất thời cũng không dễ bị rơi xuống. Đưa mắt sang nhìn Trương Lập, thấy anh ta còn quấn chặt hơn cả gã, anh ta quấn sợi thừng vào hai cổ tay, sau đó lật ngược trở lại, thắt thành hình giông như cái còng số 8, bàn tay lại giữ chặt đầu dây, như vậy thì càng khó rơi xuống.
Thể trọng Trác Mộc Cường Ba hơi nặng hơn, nhưng trên lưng Trương Lập còn đeo một bao đầy đinh sắt, sợi dây an toàn hệt như đang treo trên một ròng rọc bằng băng. Lúc này chỉ cần một trong hai người giữ không chắc sợi dây, vậy thì người kia cũng sẽ ngã xuống theo, và đợi chờ họ ở dưới kia chính là dòng sông ngâm còn lạnh giá hơn cả băng tuyết nữa.
Gió lạnh thổi qua, Trương Lập ngẩng đầu lên nhìn cầu băng rồi nói: ‘Đây là dây thừng chống nước chuyên dụng để leo trèo trên đường băng đường kính 10,5 mi li mét, hồi tôi làm lính công trình đã sử dụng rồi, chắc cực kỳ, xem ra tạm thời chúng ta sẽ không rơi xuống đâu, chỉ là không biết có thể kiên trì được bao lâu nữa. Chỉ tiếc là dây nhỏ quá, không thể bám vào mà trèo lên được.’
Trác Mộc Cường Ba lúc này cũng đã tỉnh táo hẳn: ‘Bọn họ sao rồi? Anh có trông thấy họ không?’
‘Bọn họ?’ Trương Lập giật mình đáp: ‘Lúc đó tôi rất hoảng loạn, chỉ biết cắm đầu chạy theo anh thôi; nhưng mà tôi không nghe thấy tiếng thét của họ, hơn nữa, lúc tôi chạy vào lối rẽ đầu tiên, cảm giác lũ chuột đuổi phía sau đã giảm đi rất nhiều. Tôi đoán…’
‘Ha! Tốt quá rồi, vậy bọn họ nhất định là đã chạy theo đường khác, đội trưởng Hồ xem ra rất có kinh nghiệm, chắc là bọn anh ta có thể đuổi được lũ chuột ấy đi cũng nên. Vậy thì, chúng ta cứ đợi bọn họ trở lại cứu là được rồi.’ Trác Mộc Cường Ba mỉm cười, nói ra những lời bất lực nhất từ khi gã ra đời cho đến giờ. Hai người còn lại rốt cuộc đã ra sao thì chẳng ai biết được, nhưng trước mặt tình hình bọn gã như vậy thì cũng chỉ có thể tự an ủi mình trước mà thôi.
Trương Lập cũng cười, anh ta ngẩng đầu lên nhìn cầu băng, có thể nhìn rõ bóng bọn chuột đồng chạy sầm sập giữa các cầu băng, trụ băng, bọn chúng đang tụ tập lại một cách hết sức trật tư. Thấy vậy anh lẩm bẩm tự giễu mình: ‘Thật hết cách, hai chúng ta bất luận là ai buông tay trước thì cũng cùng rơi xuống cả, muốn nói vài lời cuối cũng chẳng có ai truyền đạt được.
Trác Mộc Cường Ba gượng cười: ‘Nói ngốc nghếch cái gì vậy. Yên tâm đi, tôi từng mời thầy bói nổi tiếng toàn quốc tính số cho mình rồi, ông ta bảo trước năm mươi tuổi tôi là cát nhân thiên tướng, tôi không chết thì nhất định anh cũng không sao. Chúng ta chỉ cần nhẫn nại chờ đợi là được rồi.’
Trương Lập phì cười nói: ‘Rất xin lỗi, nhưng tôi cũng từng gặp Phật sống trong chùa, người ta bảo tôi là không nên đến gần băng tuyết quá, nếu không, hậu quả nghiêm trọng nhất là sẽ chết không toàn thây, giờ xem ra câu này đã ứng nghiệm rồi. Không biết là vận đen của tôi kéo theo anh cùng đen đủi, hay là vận may của anh phù hộ tôi cũng được may mắn nữa, chỉ còn biết chờ xem mệnh ai tốt hơn thôi, Cường Ba thiếu gia ạ.’
Trác Mộc Cường Ba trở nên nghiêm túc: ‘Thả lỏng một chút, sự việc không tệ như anh tưởng tượng đâu, chúng ta chỉ cần kiên trì tới cùng, thế nào cũng được cứu thôi.’
Trương Lập áy náy nói: ‘Thực sự rất xin lỗi, xem ra lần này là do tôi làm liên lụy tới anh rồi. Tôi… tôi không thể thả lỏng được, đây đã là cực hạn đối với tôi rồi.’ Trương Lập nói dứt câu, hai hàm răng đã nghiến chặt kêu ‘kít kít’, rõ ràng là đã dùng đến chút sức lực cuối cùng rồi.
Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ, Trương Lập nói gì thì nói cũng từng được huấn luyện đặc biệt, sao có thể kém thế này. Lúc này, người Trương Lập đung đưa qua một cột ánh sáng, gã mới nhận ra máu đã nhuộm đỏ đôi tay quấn đầy băng vải của Trương Lập, từ nét mặt đau đớn của Trương Lập có thể nhận ra, từ nãy đến giờ anh đã rất khó khăn để chống lại cơn đau chỗ vết thương bị rách toạc ra kia.
Trác Mộc Cường Ba dùng tay trái gắng sức kéo cả người lên, quấn sợi dây thêm vài vòng vào tay phải, bắt đầu hít thở một cách bình tĩnh hơn rồi điềm đạm nói: ‘Còn chưa đến lúc buông lơi mạng sống đâu, anh là quân đặc chủng mà, kiên trì thêm nữa phút nữa thôi, nhất định phải kiên trì!’
Lúc Trương Lập đung đưa qua sát người gã, Trác Mộc Cường Ba đột nhiên tung chân đạp mạnh một cú vào người anh ta, hai người đều văng ra theo hai hướng khác nhau. Khi hai người văng hết đà, lại bắt đầu văng lại về cùng một chỗ, Trác Mộc Cường Ba vươn tay ra, định chụp lấy Trương Lập, nhưng tiếc là khoảng cách lại quá xa, mà cả hai tay Trương Lập lại buộc thắt vào với nhau, chỉ có đầu mũi chân Trác Mộc Cường Ba giơ ra là chạm tới người Trương Lập, cánh tay thì căn bản không thể giữ anh ta lại. Nhưng sau cú đạp này, Trương Lập đã tới cực hạn của sức chịu đựng, những hạt mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng ròng xuống trán, chảy qua má lại đã đóng thành băng, băng đóng trên mũi, dưới cằm, lại bị luồng khí trắng trong miệng phun ra làm tan chảy.
Trác Mộc Cường Ba không còn cách nào khác, nhưng gã vẫn không bỏ cuộc mà quyết định thử thêm lần nữa. Gã nói với Trương Lập: ‘Tôi chuẩn bị thử lại lần nữa, anh sẵn sàng chưa? Có đau thế nào cũng tuyệt đối đừng buông tay đấy!’
Trương Lập nỗ lực giơ chân lên phối hợp với gã, Trác Mộc Cường Ba đá vào chân Trương Lập, hai ngươi lại văng ra một lần nữa, rồi chập lại một chỗ. Lần này thì đúng là đau rách tim xé phổi, Trương Lập chỉ cảm giác như sợi thừng ăn sâu vào trong thịt, siết vào đốt xương, trước mặt tối sầm lại, trong bụng biết rõ đôi tay mình sắp trượt ra khỏi các vòng quấn. Đúng vào lúc đó, Trương Lập cảm thấy thân thể mình rung mạnh như bị thứ gì đó ôm chặt, kế đó cánh tay cũng giật thót một cái, vòng dây thừng bên ngoài cũng giật thót một cái, vòng dây thừng bên ngoài đã bị một cánh tay to bè mạnh mẽ chộp lấy.
Trương Lập mở bừng mắt ra, chỉ thấy Trác Mộc Cường Ba chuồi hai chân ra, kẹp chặt vào thắt lưng mình. Đôi tay to như hai con rồng uốn lượn của gã lần lượt giữ hai đầu sợi dây an toàn, giống như đang đánh đu bên dưới cầu băng, chỉ tiếc là trò đánh đu này không có bàn ngồi mà thôi. Trác Mộc Cường Ba dùng hết sức lực quấn thêm mấy vòng dây vào cổ tay trái để cố định cho chắc hơn, đồng thời nói với Trương Lập: ‘Nhanh lên, ôm chặt chân tôi, sắp giữ anh không nổi nữa rồi.’
Trương Lập tức khắc buông đôi tay đã được giải phóng xuống, dùng nách kẹp chặt hai đùi Trác Mộc Cường Ba, hai người treo lơ lửng cố định ở đó trong một tư thế hết sức kỳ quái, nhưng tạm thời cũng không rơi xuống được.
Thời gian, mỗi một phút trôi qua sao mà chậm chạp, một người chịu đựng trọng lượng của cả hai người, Trác Mộc Cường Ba cũng cảm thấy vô cùng trầy trật, gã cảm giác như xương cốt toàn thân đều sắp rơi ra, cơ thịt trên ngươi cũng giống như sợi thừng gân bò xoắn chặt lại, chỉ cần một sợi bị đứt, toàn bộ sẽ bung rời ra. Sợi dây thừng thít chặt vào cơ thịt, máu dường như sắp đông lại, hai cánh tay gã cũng tím bầm, Trác Mộc Cường Ba cảm nhận rất rõ rệt, biết rõ bàn tay đang dần dần mất đi cảm giác, bản thân gã cũng biết mình không kiên trì được lâu nữa, nhưng không cầm cự đến khi dùng hết phần sức lực cuối cùng, gã cũng quyết không bao giờ thỏa hiệp.
Trương Lập ngẩng đầu lên nhìn Trác Mộc Cường Ba, gã vốn là một người đàn ông uy mãnh, nhìn từ góc độ này trông lại càng cao lớn bội phần, cơ bắp trên người còn hoàn mỹ hơn cả David, gần như là một vị Kim Cương hộ pháp trong chùa vậy. Thấy Trác Mộc Cường Ba ngập ngừng không nói gì, ánh mắt phiêu hốt bất định, Trương Lập liền hỏi: ‘Anh đang nghĩ gì vậy, Cường Ba thiếu gia?’
Trác Mộc Cường Ba cười gượng đáp: ‘Tôi đang nghĩ, không biết giờ này Mẫn Mẫn ra sao rồi, cũng may là cô ấy bị bệnh từ trước, không cùng chúng ta đi tới đây.’
Trương Lập không nói gì, hồi lâu sau mới lên tiếng’ So với Mẫn Mẫn, anh thấy có nên nghĩ về tình cảnh của chúng ta lúc này nhiều hơn một chút không, Cường Ba thiếu gia.’
Trác Mộc Cường Ba gắng sức nói: ‘Tôi sẽ kiên trì đến giây phút cuối cùng, yên tâm đi.’
Trương Lập nhìn cánh tay đã biến màu của Trác Mộc Cường Ba, hiểu được như vậy có nghĩa là gì, đồng thời cũng biết nếu mình rơi xuống trước, Trác Mộc Cường Ba còn có thể kiên trì thêm được vài phút nữa, sau khi suy đi tính lại, cuối cùng anh cũng lên tiêng: ‘Buông tôi ra đi, Cường Ba thiếu gia! Anh còn tâm nguyện chưa hoàn thành mà, còn tôi thì chỉ có một nguyện vọng nhỏ bé, xin nhờ anh nói với mẹ tôi.’
Trác Mộc Cường Ba phẫn nộ ngắt lời khẩn cầu của Trương Lập, cao giọng nói: ‘Câm miệng lại! Cấm anh không được nghĩ ngợi lung tung, tôi sẽ không buông anh ra đâu, trừ phi hai chúng ta cùng rơi xuống dưới đó. Là tôi đã đưa anh tới Khả Khả Tây Lý này, muốn về thì chúng ta cùng trở về, nếu không được thì đừng hòng ai trở về nữa, anh có tâm nguyện gì thì cứ giữ lại mà nói cho người khác đi, nói với tôi cũng vô ích thôi.’ Ánh mắt gã kiên định cố chấp vô cùng, ngôn từ lại càng không để Trương Lập biện bác câu nào.
Trương Lập đã không còn ôm nhiều hy vọng nữa, tình hình bọn Hồ Dương thế nào còn chưa rõ, khả năng lớn nhất có thể chính là bọn họ cũng không giữ nổi mình. Còn trước mắt mạng anh ta và Trác Mộc Cường Ba đang treo lơ lửng trên một sợi dây, bọn chuột đồng ăn thịt người kia thì đã tụ tập lại, nguy hiểm ở ngay sát trán, trong lòng anh hiểu rõ hơn ai hết, nếu nói còn có người nào có thể đến kịp mà cứu bọn họ, đó tuyệt đối là một kỳ tích. Vì vậy đợi cứu viện, chẳng qua chỉ là những lời tự an ủi mình mà thôi, nhưng điều này, trong lòng Trác Mộc Cường Ba chắc hẳn cũng hiểu rõ như anh vậy. Đúng lúc đó, Trác Mộc Cường Ba bỗng cảm thây ánh sáng như ảm đạm đi, liền lẩm bẩm hỏi: ‘Sao vây? Trời đổi sắc à?
Trương Lập nở nụ cười bất lực, nói: ‘Bọn chúng đến rồi, Cường Ba thiếu gia. Tôi nghĩ, chắc bọn chúng ta cần chuẩn bị sẵn đấy.’
Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu nhìn lên, gã trông thấy trên cầu băng bên trên, toàn bộ đều chi chít chì chịt những bàn chân nhỏ xíu, bọn chuột đồng kia tụ tập lại, phủ kín toàn bộ bề mặt cầu băng, trông giống như một con thú khổng lồ đen tuyền với vô số xúc tu đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống hai người bọn gã, cả một khúc xương cũng quyết không chừa lại. Trương Lập hỏi đã chuẩn bị hay chưa, chính là chỉ việc Trác Mộc Cường Ba bao giờ thì buông tay. Trác Mộc Cường Ba bật cười giễu cợt đáp: ‘Bất cứ lúc nào!’ Giờ đây, Trác Mộc Cường Ba chỉ có hai lựa chọn, một là treo lơ lưng giữa không trung, bị lũ chuột coi như miếng lạp xưởng xơi sạch sẽ không còn lại chút gì, thứ hai là buông tay, rơi xuống dòng sông chảy ngầm cuồn cuộn kia, bị đông cứng thành xác khô; ngoài ra thì không còn lựa chọn thứ ba nào nữa.
Trương Lập biết rõ, thời khắc cuối cùng cũng sắp tới rồi, anh mỉm cười nói với Trác Mộc Cường Ba: ‘Thật vui vì có thể chết với Cường Ba thiếu gia. Được gặp anh trong khoảng thời gian cuối đời mình, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, trước kia ở Tây Tạng, đã từng nghe rất nhiều câu chuyện về thiếu gia, tôi cứ luôn băn khoăn, không biết đó là nhân vật anh hùng thế nào mà có thể để lại trên cao nguyên câu chuyện hay như sử thi đến thế, có thể khiến bao nhiêu người khâm phục như vậy. Nói thực lòng, lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi có cảm giác ngoài thân hình cao lớn ra, anh chẳng có điểm gì khác người bình thường cả, vì không thể so sánh anh với Cường Ba thiếu gia trong tưởng tượng, tôi còn thất vọng mất một khoảng thời gian. Thế nhưng, càng tiếp xúc với anh, tôi lại càng phát hiện ra nhiều ưu điểm, hôm nay, coi như tôi đã phục anh rồi, Cường Ba thiếu gia ạ. Nếu ông trời còn cho chúng ta một cơ hội sống sót, tôi nhất định sẽ đi theo anh, cho tới khi nào chết thì thôi.’
Nước mắt long lanh lấp lánh trong đôi mắt người đàn ông cứng rắn như sắt thép này, Trương Lập cảm thấy lần này mình thật dũng cảm, một người đàn ông biểu thị sự khâm phục và sùng bái với một người đàn ông khác, việc ấy cần dũng khí còn lớn hơn cả tỏ ra dù chết cũng không khuất phục trước mặt kẻ thù. Máu nóng sôi trào sùng sục trong tim, thân thể nóng hầm hập hơn bao giờ hết, anh đã từng sống một cuộc đời bình lặng, nhưng giờ đây, đột nhiên anh đã tìm thấy ý nghĩa của đời mình, có lẽ, đây cũng chính là ý nghĩa khiến Trác Mộc Cường Ba thiếu gia muốn tìm con chiến ngao trong truyền thuyết kia. Chỉ tiếc một điều, vừa mới phát hiện ra ý nghĩa cuộc đời, Trương Lập đã phải đối mặt với điểm kết của đời mình, anh thật không biết lúc này mình nên thấy thỏa mãn hay là bất cam nữa.
Thêm một lúc dường như rất lâu nữa, Trương Lập cảm thấy thân thể mình vẫn treo lơ lửng trên không mà chưa rơi xuống. Anh liền không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn Trác Mộc Cường Ba, chỉ thấy pho tượng kim cương ấy vẫn đang nghiến chặt răng, gân xanh gồ ra từ cổ cho đến tận trên trán, gã đang kiên trì, dường như vẫn chưa có ý định buông tay, phía bên trên, bọn chuột đã tới nơi, có con bắt đầu gặm nhấm dây thừng, thậm chí có con còn táo gan bắt đầu bò dọc theo sợi dây thừng xuống nữa.
‘Còn chờ gì nữa, Cường Ba thiếu gia?’ Trương Lập hỏi.
Trác Mộc Cường Ba nghiến răng đáp: ‘Không biết, có lẽ là vẫn chưa cam tâm!’ gã đã sắp dùng hết toàn bộ sức lực, lúc này cơ thịt toàn thân đều rung lên nhè nhẹ, gã khó nhọc ngoảnh đầu lại, nhìn một con chuột đồng sắp bò lên cánh tay mình, một người một thú cứ vậy mắt to mắt nhỏ nhìn nhau chòng chọc, gã gằn giọng nói, ‘Cứ như vây, bị bọn quái quỷ nhìn có vẻ yếu ớt này từ từ xơi hết, thật không cam tâm chút nào!’
Con chuột đồng phát hiện ra chỗ đặt chân này rất an toàn, liền chạy đi chạy lại dọc theo hai cánh tay Trác Mộc Cường Ba, đuôi chuột quẹt qua quẹt lại trên trán, chóp mũi, mắt gã. Trác Mộc Cường Ba phẫn nộ cùng cực, nhân lúc con vật chạy qua cổ áo mình, liền cúi gập đầu, ngậm cả con chuột nhỏ vào trong miệng, con quái vật bé con không kịp kêu tiếng nào đã bị cắn đứt cổ. Trác Mộc Cường Ba nhổ con chuột văng ra xa, rồi lè lưỡi thổi phì phì, nhổ cả một đống lông chuột đen sì sì ra cùng nước bọt, ngoác miệng chửi: ‘Muốn thịt tao, thì phải đổi bằng mạng mày đã!’ Nhưng đã có nhiều con chạy dọc theo dây thừng bò xuống, bọn chúng đã đói khát cả một mùa đông, không chuyện gì có thể ngăn cản bọn chúng tái nạp năng lương cả.
Trương Lập thấy Trác Mộc Cường Ba khó có thể đưa ra lựa chọn, bèn nói: ‘Thả tôi xuống trước đi Cường Ba thiếu gia, nếu không, mấy nghìn năm sau người ta nhìn thấy xác chúng ta đông cứng trong tư thế này, không biết sẽ nghĩ gì đâu đấy.’
Trác Mộc Cường Ba không ngờ trong tình cảnh này mà Trương Lập vẫn còn tâm tư đùa cợt, bèn cười cười đáp: ‘Nghìn năm sau khi người ta phát hiện ra xác chúng ta, sẽ nhất định nhận định rằng trong quần thể người nguyên thủy ở Khả Khả Tây Lý rất thịnh hành tình trạng đồng tính luyến ái chứ còn gì nữa.’
Trương Lập cũng bật cười phá lên, nhưng chỉ cười khan hai tiếng rồi ngưng lại. Nụ cười cũng dần tắt trên gương mặt Trác Mộc Cương Ba, cuối cùng gã đành chán nản nói: ‘Được rồi, chuẩn bị xong chưa? Cười một tiếng đi, đừng để người đời sau nhìn thấy vẻ đau khổ của chúng ta.’
Trương Lập miễn cưỡng nhếch mép, bỗng nhiên nghe ‘xì’ một tiêng, phảng phất như có một lượng khí ga lớn đang thoát ra ngoài, bọn chuột đồng đang điên loạn kia đột nhiên trở nên hốt hoảng ngẩn ngơ, quay đầu bỏ chạy tán loạn, vô số con còn bị đồng bọn chen chúc bật ra khỏi cầu băng, rơi xuống địa ngục không đáy bên dưới. Bọn chuột trên cầu tản đi, ánh mặt trời lại chiếu xuống. Trương Lập không dám tin rằng kỳ tích như vậy lại xảy ra, cứ lẩm nhẩm nói: ‘Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi vậy?’
Chỉ nghe một giọng nói thô lỗ quát ầm ĩ: ‘Con mẹ nó, Trác Mộc Cường Ba, anh phải kiên trì cho tôi, buông tay là toi đời đấy’, không ngờ lúc này lại thấy thân thiết tới nhường ấy.
Hô Dương đứng bên cầu liếc nhìn, lập tức hiểu được tình hình bọn Trác Mộc Cường Ba, anh ta hét lớn: ‘Cố ba phút nữa, ít nhất cũng phải cố được ba phút đấy nhé!’ dứt lời lập tức lấy thiết bị an toàn trong ba lô ra sắp xếp, Kha Khắc đưng bên trợ thủ, hai người cố định xong đinh sắt vơi tốc độ nhanh nhất, sau đó Hồ Dương lấy ra một khẩu súng, bắn mấy chiếc dùi có vòng móc vào một chiếc xà băng vắt ngang qua, giữa các mũi dùi ấy đều có ròng rọc sẵn, chẳng mấy chốc, một hệ thống ròng rọc gồm bốn ròng rọc tĩnh, bốn ròng rọc động đã hình thành, dây an toàn buộc vào một chiếc khóa hình chữ ‘D’ buông xuống. Kha Khắc lo lắng nói: ‘Làm vậy rất nguy hiểm, lúc Trương Lập chụp lấy khóa rất có khả năng bị rơi xuống.’
Hồ Dương lắc đầu: ‘Không kịp đâu, Trác Mộc Cường Ba đã không chịu nổi nữa rồi.’ Anh ta ngắm chuẩn vị trí, rồi hét lớn: ‘Cắn chặt dây thừng, Trác Mộc Cường Ba! Anh cố lên! Cắn chặt vào!’
Kha Khắc nhanh chóng đưa một sợi dây có buộc đai an toàn xuống, Trương Lập lồng hai tay và cả nửa thân trên vào trong đai an toàn, tách ra khỏi Trác Mộc Cường Ba. Trác Mộc Cường Ba vốn đang cắn chặt sợi dây, sắp được kéo lên, gã bỗng nhiên dùng tay giữ chặt lấy dây thừng, đoạn hét lớn: ‘Đợi chút! Thả tôi xuống, thả xuống, từ từ… từ từ thôi.’