Chương 26: Thoát Chết
Hồ Dương cao giọng gắt gỏng: ‘Trác Mộc Cường Ba, anh làm trò mẹ gì vậy? Còn giữ được không đấy?’ Trác Mộc Cường Ba không để ý anh ta, một tay giữ sợi dây, một tay vươn lấy thứ gì đó bên dưới cầu băng, rồi mới ra hiệu cho Hồ Dương kéo mình lên.
Cho tới khi cả hai đều an toàn trở lại mặt đất, Hồ Dương mới thở phào một tiếng.
Cả hai vừa chạm đất, Kha Khắc và Hồ Dương lập tức tiến hành cấp cứu, Trương Lập chỉ bị rách tét bàn tay ra, băng bó cầm máu đơn giản là được, nhưng Trác Mộc Cường Ba thì nghiêm trọng hơn rất nhiều, hai cánh tay gã bị dây thừng thít chặt quá lâu, rất nhiều chỗ mạch máu bị ứ đọng, Hồ Dương phải bôi thuốc hoạt huyết cho gã, thế nhưng trong hai ngươi thì tinh thần Trác Mộc Cường Ba vẫn tốt hơn rất nhiều. Gã giơ thứ vừa lấy được ở vách băng cho mọi người xem, trong tay gã là một đống tinh thể màu phấn hồng ánh tím, nhưng không ai biệt đó là cái gì, chỉ có Hồ Dương nói là hình như đã thấy ở đâu, may ra chắc lão Tiêu biết được. Cả ba người đều cho rằng Trác Mộc Cường Ba vì thứ này mà đòi xuống trở lại, quả thực là chẳng đáng chút nào, song gã thì không hề nghĩ vậy, gã tự có cách nghĩ riêng của mình. Trác Mộc Cường Ba cất đống tinh thể ấy vào túi trước ngực, để mặc Hồ Dương giúp mình xử lý đôi tay bị thương, miệng vẫn hỏi: ‘Anh dùng cách gì đuổi bọn chúng đi được vậy?’
Hồ Dương liếc mắt nhìn chiếc bình giống bình thuốc sát trùng dưới đất, giải thích: ‘Là một loại khí, nó có thể khiến lũ chuột đồng cảm thấy hoảng sợ, nhưng không giết được chúng.’
Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn quanh, bọn quái vật nhỏ vẫn chưa chịu lui, mà chỉ lánh xa xa, nhìn chăm chăm vào bốn người bọn họ với ánh mắt tham lam thèm muốn. Gã cũng đưa mắt nhìn chiếc bình, rồi thử hít mạnh một hơi, nhưng không ngửi thấy mùi gì đặc biệt cả.
Hồ Dương nói: ‘Không cần ngửi đâu, mũi của chúng ta không thể ngửi được thứ mùi này.’
Trác Mộc Cường Ba tò mò hỏi: ‘Rốt cuộc là chuyện gì thế? Hình như anh cái gì cũng biết hết, sớm đã chuẩn bị chu toàn từ trước rồi vậy?’
Hồ Dương gật đầu: ‘Anh nói không sai, đây không phải là lần đầu tiên tôi đi vào những hang động thế này, mấy năm trước chúng tôi đã tiến hành một lần khảo sát, phát hiện ra động băng thế này trên núi Khả Khả Tây Lý, ngoại trừ không phát hiện thấy bích họa ra, những kinh nghiệm khác đều gần như lần này. Chúng tôi tổng cộng mười tám người đi, cuối cùng chỉ còn ba người sống trở ra là tôi, lão Tiêu, còn một người nữa là lão Đàm nưa, anh ta bị gãy xương sống lưng, không bao giờ làm khảo sát khoa học được nữa rồi.’
Kha Khắc kinh ngạc thốt lên: ‘Chỉ có ba ngươi sống trở ra thôi hả?’
Hồ Dương trầm giọng: ‘Phải, tôi và lão Tiêu đã giấu chuyện này lâu lắm rồi, lúc trước đã kể lướt qua rồi còn gì, ba người rơi xuống sông băng chết cóng, còn mười người còn lại, chính là bị thứ quái quỷ kia ăn tươi nuốt sống mà chết.’
‘Mười người? Vậy còn hai người nữa đâu?’ Kha Khắc hỏi.
Hồ Dương trừng mắt lên nhìn anh ta, rồi nói tiếp: ‘Sau khi trở về, tôi đã đi hỏi rất nhiều chuyên gia, tìm hiểu xem loại chuột đồng sống quần cư này có thiên địch gì hay không, các chuyên gia nghe lời tôi thuật lại xong, đều nhất trí cho rằng bọn chuột tập trung này là kẻ địch của tất cả động vật loại lớn, chỉ sợ không có thứ gì có thể uy hiếp trực tiếp tới bọn chúng được. Tôi lại hỏi các chuyên gia về cách đối phó bọn chúng, hầu hết đều kiên nghị dùng lửa, ngoài ra còn một vị chuyên gia khác đã chỉ cho tôi một chiêu. Ông ta nói bọn chuột bạch trong phòng thí nghiệm trước khi chết sẽ tiết ra một chất dịch hòa tan trong không khí, bảo tôi thu thập thứ không khí ấy lại, nghe nói bọn chuột ngửi thấy mùi này đều hoảng hốt chạy tít ra xa, chỉ là không biết đối phó với lũ chuột đồng này có hiệu quả hay không mà thôi, hôm nay thử nghiệm, xem ra cũng rất đắc dụng.’
Mươi phút sau, Trác Mộc Cường Ba mới thử khe khẽ cử động các ngón tay. màu sắc trên cánh tay cũng từ từ nhạt bớt. Gã đứng dậy, ngước mắt nhìn xa xa nói: ‘Nhưng bọn chúng đâu có chạy đi xa, hình như lại đang tụ tập kia kìa.’
Hồ Dương nói: ‘Ừm, ở đây không gian rộng quá, gió thổi tán hết cả mùi, bình này mà phun hết là chúng sẽ lại xông tới đây.’
Kha Khắc nói: ‘Vậy thì nguy hiểm quá, chúng ta đi nhanh nhanh lên! Anh đi được không?’ anh ta hỏi Trương Lập, Trương Lập khẽ gật gật đầu.
Hồ Dương nói: ‘Không kịp nữa rồi, tốc độ di chuyển của chúng trong hang động nhanh hơn chúng ta rất nhiều, đi như vậy chỉ sợ còn chưa được nửa đường thì đã bị chúng đuổi kịp mất.’
‘Vậy phải làm sao?’ Kha Khắc nôn nóng nhìn đội trưởng.
Hồ Dương vuốt vuốt râu, lấy làm khó xử, nói: ‘Chỉ có một cách duy nhất, chỉ cần…’
‘Cho nổ nơi này!’ Trác Mộc Cương Ba tiếp lời, ‘nổ tung hết cầu băng trụ băng, bình đài ở đây, bọn chuột kia sẽ không sao trèo qua vách băng mà đuổi chúng ta được.’
Hồ Dương gật gật đầu, sắc mặt hiện lên một vạn lần chữ không muốn. Kha Khắc nói: ‘Nhưng mà, phá hủy nơi này thì không bao giờ được thấy một dải băng đẹp thế này nữa.’
Hồ Dương cũng chính là đang nghĩ ngợi điều này, anh ta nói: ‘Phải, nhưng tảng băng kết tinh này phải tốn cả nghìn vạn năm mới hình thành được, nhưng hiện giờ cũng không thể nghĩ ngợi quá nhiều được nữa, tôi không phải võ sĩ đạo thần thánh, có thể sẽ áy náy trong lòng, nhưng dù sao mạng sống vẫn quý giá hơn.’ Anh ta đưa mắt nhìn Trương Lập, nói: ‘Trong ba lô có ngòi nổ, cả bộc phá nữa, có lúc chúng tôi cũng phải dùng để thăm dò địa chất, tìm khoáng vật, chắc anh biết sử dụng thế nào rồi chứ.’
Trương Lập đưa mắt nhìn hang băng rộng lớn lung linh, nơi khiến anh vừa thấy yêu vừa thấy hận, rồi lạnh lùng nói: ‘Đào lỗ đi.’
Chôn xong thuốc nổ, Hồ Dương đứng ở xa ấn chốt, kế đó một tiếng ‘ầm’ vang lên, cầu băng trụ băng, bình đài băng lần lượt sụp đổ, rơi xuống vực sâu không đáy bên dưới. Kỳ quan của tạo hóa trong chớp mắt đã không còn tồn tại, còn bọn chuột đồng kia giờ cũng cách mấy người Hồ Dương, Trác Mộc Cường Ba cả một vực rộng, không sao đuổi theo được nữa.
Kha khắc đứng bên bờ vực, thở dài cảm thán: ‘Không còn thấy được nữa, tiếc quá.’
Trương Lập nói: ‘Nhưng chúng ta an toàn rồi.’
‘Không, vẫn chưa an toàn!’ Trác Mộc Cường Ba khẳng định: ‘Từ lúc đặt chân vào động băng, tôi luôn cảm thấy chúng ta đang bị nguy hiểm rình rập, cho đến tận bây giờ, cảm giác ấy vẫn chưa tan đi, ngược lại còn dữ dội hơn nhiều nữa.’
‘Không phải chứ! Cảm giác đó thế nào vậy? Tại sao tôi không cảm thấy gì hết? Giờ bọn săn trộm cũng đã chết rồi, lũ chuột thì bị vực sâu ngăn cách, còn gì nguy hiểm nữa đây?’ Kha Khắc hoàn toàn không thể hiểu được.
Trác Mộc Cường Ba kiên quyết khẳng định: ‘Tôi không nói rõ được, tóm lại đó là cảm giác, hoặc có thể nói đó là trực giác cũng được. Lần nào tôi cũng cảm nhận được nguy hiểm, không lầm được đâu.’
Kha Khắc làu bàu, vẫn tỏ ra hoài nghi, nhưng Hồ Dương đã lên tiếng: ‘Sợ là anh ấy nói thật đó, Kha Khắc, anh đừng có quên, tuy từ lúc vào hang chúng ta chưa đối mặt với bọn săn trộm lần nào, nhưng rõ ràng anh thấy ba đến bốn tên săn trộm, vậy mà chúng ta chỉ phát hiện có hai bộ xương; hơn nữa, xung quanh mấy bộ xương đó cũng không thấy ba lô hay súng ống gì, chuyện này phải giải thích thế nào?’
Kha Khắc nói: ‘Hay là tên còn lại đã rơi xuống vực sâu rồi.’
Hồ Dương lắc đầu: ‘Vậy tại sao trong hang động tiếng vọng vang khắp nơi, cả tiếng thở của người ta cũng nghe được rõ mồn một này, chúng ta lại không nghe thấy bất cứ tiếng kêu gào nào trước đó? Nếu bị rơi xuống, tiếng hét của chúng ắt hẳn là phải rất thê thảm chứ?’
Kha Khắc không nói được gì, lúc này Trác Mộc Cường Ba lại lên tiếng: ‘Bọn chúng còn ở trong hang động, hơn nữa cách lũ chuột đồng này còn xa hơn chúng ta nữa.’ Gã đưa ánh mắt liếc nhìn vào khe hẹp sau lưng, xa xa thấy ánh lửa tóe lên, sau đó là tiếng súng, đầu tiên là ‘cạch cạch’, rồi kế đó là tiếng ‘ầm ầm’ vang lên trên đỉnh đầu bọn gã.
Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu lên, chỉ thấy một trụ băng lớn từ đỉnh vòm đâm thẳng xuống. Gã không kịp nghĩ ngợi, dùng ngay thủ pháp đặc biệt của môn đấu vật Tây Tạng, gia tốc ở cự ly ngắn trong chớp mắt, húc văng ba người kia ra, trụ băng rơi xuống bờ vực, mạt băng bắn tung tóe. Trác Mộc Cường Ba gầm lên một tiếng: ‘Oắt con giỏi lắm!’ đoạn bật dậy tiện tay nhặt luôn khẩu súng của Kha Khắc lao vút theo đối phương.
Hồ Dương và Kha Khắc cùng lúc bò lên, anh ta thở hổn hển hỏi Kha Khắc: ‘Không phải anh muốn biết hai người còn lại chết thế nào ư? Bọn họ chính là bị trụ băng lớn đột nhiên rơi xuống trúng người đè chết đấy, lão Đàm cũng vì vậy mà gãy lưng.’
Anh ta buông thêm một câu nữa: ‘Chăm sóc cho Trương Lập, tôi đi xem thử.’ Kế đó liền xông vù theo. Kha Khắc nhìn theo bóng lưng Trác Mộc Cường Ba, kinh ngạc thốt lên: ‘Ồ, thân thể của thằng cha này làm bằng cái gì vậy? Vừa rồi còn giãy giụa bên bờ cái chết, chớp mắt đã khỏe như rồng như hổ rồi.’
Trương Lập chợt nhớ tới một câu chuyện đoàn trưởng từng kể cho mình nghe, cuối cùng Ban Giác Thứ Nhân đã nói: ‘Cường Ba thiếu gia nổi cơn phẫn nộ đứng chờ nó xông tới, giữ chặt hai sừng con vật, nắm tay to như cái ky hốt rác đập mạnh xuống đầu nó, một đấm rồi lại một đấm, một đấm rồi lại một đấm! Cho tới khi con bò Yak đực kia ‘ò ò’ kêu lên, quỳ xuống xin tha mới thôi!’
Hồ Dương đuổi theo phía sau, mắt thấy Trác Mộc Cường Ba càng lúc càng xa, không thể không dừng lại để thở, thấp giọng lẩm bẩm: ‘Thằng cha này, không cần mạng chắc!’
Trác Mộc Cường Ba nhìn bóng người cao gầy phía trước, thấy dường như trên tay đối phương có súng, trên lưng còn đeo một khẩu nữa, chạy luồn lách xuyên qua bên trái rẽ qua bên phải như ở nhà mình. Gã sải bước lao vút lên, mắt thấy sắp đuổi kịp đến nơi, bỗng nhiên trong một lối rẽ chênh chếch nhảy vù ra một người ôm chặt lấy eo lưng gã! Trác Mộc Cường Ba chỉ thấy hai tay như bị khóa bằng cùm sắt, nhất thời không sao cử động được, chỉ nghe người phía sau gào lên: ‘Nhanh, nhanh, bắn đi!’ Bóng người phía trước dường như sớm đã chuẩn bị từ trước, Trác Mộc Cường Ba vừa bị ôm chặt, y liền lập tức dừng lại, giơ súng lên ngắm.
Trác Mộc Cường Ba dồn sức hất mạnh, kẻ ôm chặt gã kia không ngờ lại có người khỏe hơn cả mình, hai tay lỏng ra, Trác Mộc Cường Ba không nghĩ ngợi gì, đã vòng tay đè chặt cổ đối phương, thân người nghiêng đi một cái, đẩy luôn kẻ kia từ sau lưng ra trước mặt mình. Tất cả đều chỉ diễn ra trong chớp mắt, cũng đúng vào khoảng khắc đó, súng nổ vang. Trác Mộc Cường Ba nhìn thấy đôi mắt gã đàn ông này mày rậm mắt híp, râu ria xồm xoàm trước mặt mình lồi hẳn ra như mắt cá chết, máu không ngừng ộc ra nơi khóe miệng, xem ra khó mà thoát chết được. Gã cũng không kịp đẩy y ra, lập tức giương súng lên nã đạn.
Trác Mộc Cường Ba đã đánh rơi khẩu súng trường dài như cây gậy sắt của gã từ lúc nào không biết, giờ đang cầm khẩu tiểu liên giảm thanh của Kha Khắc, gã đẩy cò mấy lượt, nhưng mãi không nghe thấy tiếng súng. Người phía trước gào lên cái gì đó rồi bỏ chạy, thấy súng của Trác Mộc Cường Ba không nổ, lại giơ súng lên, nhưng còn chưa kịp bắn, ‘pằng pằng’ hai tiếng, băng đá bên cạnh hắn liền bắn tung tóe, hắn vội rụt đầu lại, rồi quay người chạy tiếp. Lần này thì Trác Mộc Cường Ba đã nghe rõ, hắn đang chửi gã: ‘Ông tổ nhà mày!’
Hồ Dương cầm khẩu súng săn hai nòng đang bốc khói nghi ngút, thở phì phò nói với Trác Mộc Cường Ba: ‘Phù phù, phải kéo chốt bảo hiểm đã, cái đó đó! Được rồi, giờ có thể dùng được rồi!’
Trác Mộc Cường Ba chuẩn bị đuổi tiếp, nhưng gã đàn ông đã chết kia không ngờ vẫn ôm rất chặt, gã giằng hai ba lần mà cũng không thoát ra được. Gã bực tức trong lòng, hai tay giữ chặt đôi tay người chết, vặn khẽ một cái, đã gãy tay y, rồi mặc kệ Hồ Dương đang trợn tròn mắt há hốc miệng kinh ngạc, lại tung chân chạy tiếp. Dân làng Đạt Ngõa Nô Thố đều biết một câu ngạn ngữ: ‘Không nên chọc giận cả một đàn bò Yak, chúng mà điên lên thì không khác gì ma quỷ cả; càng không nên chọc giận Cường Ba thiếu gia, anh ta mà điên lên thì cả ma quỷ cũng phải run lẩy bẩy.’
Hồ Dương đưa mắt nhìn kẻ xấu số, người chết trượt dài theo con đường băng dốc, rơi xuống một hang động khác, chỉ để lại trên mặt đất một vết máu dài: ‘Hây, đừng có chạy nhanh thế chứ, hây vết thương đó, con bà nó… đạn nổ đấy, cẩn thận, bọn chúng là thợ săn chuyên nghiệp!’ lúc anh ta ngẩng đầu lên, Trác Mộc Cường Ba đã chạy một quãng xa rồi.
‘Không thể tha thứ được! Tàn nhẫn sát hại linh dương Tây Tạng! Không thể tha thứ được! Cả đồng loại của mình cũng không bỏ qua! Càng không thể tha thứ được là, không ngờ hắn còn dám hy sinh cả đồng bọn của mình làm mồi nhử kẻ địch!’ Trác Mộc Cường Ba nổi cơn phẫn nộ! Gã như một con sư tử hung hãn, cơ bắp cường tráng giúp gã lao đi trong hang động như một con báo săn mồi, bất kể bóng người phía trước có chạy thế nào, gã cũng bám chặt mục tiêu, xuyên qua từng hang động, từng chỗ rẽ, mặc cho băng tuyết lạnh giá, mạt tuyết bắn tung tóe, trên đời này đã không còn thứ gì có thể cản bước chân của gã được nữa rồi. Tội ác làm đổ máu thì phải dùng máu để bồi thường.
Cái bóng người phía trước hình như cũng cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong thân hình khổng lồ đang đuổi theo sau mình, hắn tận dụng hết khả năng thông thuộc địa hình và những chỗ ngoằn ngoèo chạy nhanh thoăn thoắt, thỉnh thoảng lại đột nhiên quay đầu lại bắn tỉa, nhưng hoàn toàn không chuẩn xác. Không biết đuổi bắt như vậy được bao lâu, Trác Mộc Cường Ba chỉ thấy cửa hang phía trước sáng bừng, kế đó bầu trời xanh ngắt mỗi lúc một lớn, gã giờ mới nhận ra mình đã đuổi theo tên kia ra tận ngoài hang động trong dòng sông băng kia, tên săn trộm quả nhiên rất thông thuộc địa hình vùng này, loáng một cái đã dễ dàng tìm được đường tẩu thoát. Điều này làm Trác Mộc Cường Ba càng thêm phẫn nộ, bọn chúng rõ ràng đã biết đường có thể chạy thoát, vậy mà vẫn còn ở lại trong hang, ý đồ thế nào đã rõ rành rành rồi, bọn chúng muốn lợi dụng địa thế hiểm yếu trong hang động để vĩnh viễn chôn vùi các thành viên đội khảo sát trong dòng sông băng không người lui tới này. Rốt cuộc là tại sao? Trác Mộc Cường Ba nghĩ mãi mà vẫn không sao hiểu nổi.
Ra khỏi hang động, bên ngoài tuyết phủ rất dày, tên săn trộm kia chạy cũng không được thuận tiện lắm, đuổi gần tới sau lưng hắn, Trác Mộc Cường Ba không hề khách khí giương súng lên bắn luôn, khẩu tiểu liên giảm thanh phát ra một tràng ‘tạch tạch tạch’, có điều đạn bắn tung tóe mà chẳng có lấy một viên bắn trúng tên săn trộm. Chỉ một thoáng đạn đã hết sạch, Trác Mộc Cường Ba kinh ngạc giơ khẩu tiểu liên lên nhìn một lượt, dường như không ngờ mới bắn có vài phát, đạn đã hết sạch rồi vậy. Gã hoàn toàn không thích hợp sử dụng loại vũ khí nhẹ không có lực giật này, lúc tập bắn gã thường thích dùng súng lục Browning loại lớn, sức mạnh ấy, uy lực ấy, cảm giác chắc tay đó mới phù hợp với gã, bản thân Trác Mộc Cường Ba cũng có một khẩu Desert Eagle của Israel. Giờ sử dụng loại tiểu liên cỡ nhỏ này, Trác Mộc Cường Ba căn bản không có cảm giác đã lẩy cò, 20 viên đạn soạt một cái đã bắn hết sạch, lúc này tên săn trộm kia cũng quay đầu lại, bắn đầu bắn trả.
Trác Mộc Cường Ba lộn nhào vào trong đống băng tuyết, lợi dụng cộng sự thiên nhiên yểm hộ, băng tuyết bay tung tóe, tên săn trộm kia phát hiện ra Trác Mộc Cường Ba đã hết đạn, liền bạo gan hơn tiến lại gần, không ngờ đột nhiên có một vật bay vút ra từ phía sau một tảng băng lớn, đánh văng khẩu súng trên tay hắn, thì ra là Trác Mộc Cường Ba đã ném khẩu tiểu liên trong tay. Gã bắn súng thì không chuẩn xác, nhưng cú ném này ngược lại vừa chuẩn vừa mạnh, nhân lúc tên trộm chưa kịp rút khẩu súng săn trên lưng xuống, Trác Mộc Cường Ba nhảy chồm tới như con mãnh hổ, đè tên kia xuống đất. Nhưng băng tuyết và đất bằng là hai nơi hoàn toàn khác nhau, gã vốn ngỡ rằng cú đè này chắn chắn sẽ gí chặt hắn vào trong đống tuyết, tên săn trộm liền thừa cơ hội đó lăn ra, trong lúc hoảng loạn còn tung ra một cước, hất tuyết bắn vào mặt Trác Mộc Cường Ba, Trác Mộc Cường Ba quỳ một chân trên tuyết, không đứng dậy đã bổ nhào tới lần nữa, tên trộm lại lăn tròn một vòng khiến gã bổ vào khoảng không. Hai người quần đảo dữ dội trên nền tuyết trắng, tên săn trộm kia cũng rất khỏe mạnh, lại quá quen thuộc môi trường tuyết phủ này, đã mấy lần rõ ràng Trác Mộc Cường Ba ấn được hắn xuống đất, nhưng hắn đều giảo hoạt thoát ra được. Tuyết dưới chân rất trơn, Trác Mộc Cường Ba đứng không chắc chân, nên cũng không phát huy được các tuyệt chiêu của võ đấu vật Tây Tạng, còn tên săn trộm thì ngược lại giở được hết sở trường, hai bên còn đang giằng co chưa phân cao thấp thì tên trộm đột nhiên nhảy lùi về sau hai bước, dẫn dụ Trác Mộc Cường Ba xông lên, Trác Mộc Cường Ba không hiểu nội tình, chỉ bước được một bước, đột nhiên dưới chân trống không, lúc gã kịp nhận ra mình đạp phải cái rãnh thì cả nửa người đã tụt xuống dưới rồi, cũng may Trác Mộc Cường Ba gặp nguy không sợ, lập tức duỗi thẳng hai tay, giữ thân mình kẹt giữ rãnh sâu, cũng tạm coi là chưa bị rơi xuống dưới, nhưng giờ thì không cử động gì được nữa.
Tên săn trộm bước trên mặt tuyết nghe ‘lạo xạo’, ngồi chồm hổm trước mặt Trác Mộc Cường Ba, hắn có đôi lông mày rậm, mắt ti hí, mặt đen để một chòm râu nhỏ, đầu đội mũ da, miệng phun ra một làn hơi trắng mờ mờ, chỉ thấy hắn cười lạnh lùng nói: ‘Mày giết anh trai tao! Tao phải băm vằm mày ra thành trăm nghìn mảnh thì mới giải được nỗi hận này!’
Thì ra tên vừa rồi ôm Trác Mộc Cường Ba chính là anh trai hắn, hai anh em quả thật cũng khá là giống nhau.
Trác Mộc Cường Ba cười gằn: ‘Mày cũng sắp đi gặp anh trai rồi đấy!’
Phản ứng của tên săn trộm không ngờ cũng thuộc hàng nhanh nhẹn hiếm có, vừa thấy ánh mắt Trác Mộc Cường Ba là lạ, liền lập tức lăn tròn dưới đất, ‘đoàng’ một tiếng, tuyết dưới đất bị đạn cày tóe lên. Tên săn trộm liền bỏ mặc tất cả, vừa bò vừa chạy lao xuống dốc, chớp mắt đã chạy đi xa tít.
Hồ Dương cầm khẩu súng săn hai nòng chạy tới, ngoác miệng ra chửi: ‘Mẹ nó chứ, cái thứ này bắn một phát lại phải nạp đạn thêm một lần, nếu không thằng oắt con kia làm sao chạy được. Nào, tôi kéo anh lên, anh cũng nặng thật đấy!’
Trác Mộc Cường Ba nói: ‘Sao anh chậm thế?’
Hồ Dương đáp: ‘Ai hùng hục như anh đâu chứ? Tôi còn phải để lại ký hiệu dọc đường, nếu không bọn Kha Khắc làm sao tìm được! Có điều cũng còn may, mọi người đại nạn mà không chết.’ Anh ta đút tay vào túi mò mò một lúc lâu mới rút ra được nữa bao thuốc nhăn nhúm dúm dó, móc ra một điếu rồi đưa tới trước mặt Trác Mộc Cường Ba, Trác Mộc Cường Ba lắc đầu từ chối, Hồ Dương liền tự châm một điếu, rồi đứng ở cửa hang chờ Kha Khắc, Trương Lập ra.
Hồ Dương vặn vặn bộ đàm vô tuyến, cười khổ nói: ‘Không biết có phải hỏng rồi hay không nữa, sao vẫn không thấy tín hiệu nhỉ?’
Trác Mộc Cường Ba nói: ‘Có lẽ tại khoảng cách xa quá, chúng ta cũng đâu biết mình đã đi bao xa trong lòng sông băng ấy, trời sắp tối rồi còn gì.’
Hồ Dương điềm đạm nhìn Trác Mộc Cường Ba, cất tiếng hỏi: ‘Anh thấy bọn đó thế nào?’
Trác Mộc Cường Ba đáp: ‘Rõ ràng bọn chúng không phải hoảng loạn chạy vào đây, mà là cố ý dẫn dụ chúng ta đi vào động băng, có lẽ là đã quyết giết chúng ta bằng được, nhưng rốt cuộc là tại sao thì tôi chịu không biết.’
Hồ Dương rít mạnh hai hơi thuốc, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, vầng trăng hình móc câu đang treo lơ lửng trên bầu trời xam xám, giọng anh ta khàn khàn: ‘Là Hồ Lang.’