Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi

Chương 52

Sở Chính Quân đối với thương thế của mình hoàn toàn không biết gì cả đang ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Sở Cảnh Hòa, thanh âm khàn khàn già nua còn rất chật vật, nhìn ra được đã hấp hối: "Con trai, con trai ngoan, ba sai rồi, đến bây giờ ba mới biết được ba vẫn bị tiện nhân kia lừa chẳng hay biết gì, còn nuôi con hoang cho cô ta, để con trai ruột của ba ở bên ngoài chịu khổ chịu tội, ba thật sự sai rồi, con trai tốt con tha thứ cho ba đi."

Xem xong xét nghiệm DNA thì một ngụm một đứa con trai tốt, lúc chưa xem xét nghiệm DNA, lại hận không thể hủy hoại cuộc đời Sở Cảnh Hòa. Tống Đại nội tâm châm chọc.

Sở Cảnh Hòa cúi đầu cụp mắt, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng không có một tia tình người: "Tôn Lan Tuệ đâu?”

Sở Chính Quân trừng to hai mắt, mặt sắp c.h.ế.t ngửa lên: "Bọn họ bị lửa thiêu chết, con kỹ nữ kia thế mà muốn thừa dịp loạn g.i.ế.c c.h.ế.t ba, bị ba phản sát, đáng đời!"

"Hai đứa con trai của bà ta đâu?”

"Hừ, bọn họ muốn giúp tiện nhân Tôn Lan Tuệ kia cùng g.i.ế.c c.h.ế.t ba, ba bóp c.h.ế.t Tôn Lan Tuệ trước, g.i.ế.c c.h.ế.t đứa nhỏ kia, lại đá Sở Quang Huy, phi, đại tạp chủng kia vào trong lửa thiêu chết." Sở Chính Quân nghiến răng nghiến lợi, trong mắt đều là sát ý đắc ý.

"Cảnh Hòa, con trai tốt của ba, hiện tại ba mới biết được mấy năm nay ba phạm phải bao nhiêu sai lầm, đều là con kĩ nữ kia quyến rũ ba, tức c.h.ế.t mẹ con còn ngược đãi con."

Tống Đại nghe mà buồn cười, đều là lỗi của Tôn Lan Tuệ, ông một chút cũng không sai, lúc hai người này trước đó ngoại tình, nếu không phải Sở Chính Quân cũng cố ý, cô cũng không tin Tôn Lan Tuệ còn có thể cưỡng làm ông ta.

"Giấy giám định DNA là giả." Sở Cảnh Hòa từ trên cao nhìn xuống Sở Chính Quân, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo vài phần nhẹ nhàng cười: "Tùy tiện tìm khuôn mẫu trên mạng, tốn hai đồng in ra, ông thế mà thật sự tin."

Sở Chính Quân tiếp tục nói: "Nếu không phải con cầm giấy giám định cha con tìm ba, ba cũng không biết mấy năm nay ba vẫn chẳng hay biết gì, ba đã g.i.ế.c Tôn Lan Tuệ và hai tên tạp chủng kia, trút giận cho con và mẹ con, sau này chúng ta vẫn là người một nhà, con trai à ba xin lỗi con, con tha thứ cho ba, ba sắp không được rồi, mau cứu ba, cho ba một ngụm nước uống, trị thương cho ba."

"... Cái gì?" Sở Chính Quân sửng sốt, nhìn về phía Sở Cảnh Hòa.

"Giả." Giọng Sở Cảnh Hòa lạnh như gió tuyết mùa đông.

Ông ta không ngừng khẩn cầu, thân thể bị bỏng nghiêm trọng, đau đến mức khi ông ta túm ống quần Sở Cảnh Hòa, ngón tay như cây khô đều run rẩy, lại cố gắng lộ ra nụ cười lấy lòng.

Tống Đại cũng có hơi nghi ngờ, cái gì giả? Là nói Sở Chính Quân biểu diễn rất giả sao? Ừm, cô cũng cảm thấy rất giả dối, trên mặt thậm chí ngay cả hai giọt nước mắt cũng ép rất phí sức. Không đúng, lý do thoái thác này sao lại giống Trần Kính như đúc? Chuyện xấu đều là vì hồ ly tinh, bọn họ đều là đại ngây thơ, cậu bé lớn.

Nói xong anh hung hăng ném Sở Chính Quân ngã trên mặt đất, nhãn cầu Sở Chính Quân sung hồng giống như muốn nổ, muốn đứng lên từ trên mặt đất, lại bởi vì bỏng mà giấy giụa trên mặt đất, trong đầu vô số hình ảnh như đèn kéo quân đồng dạng hiện lên, ghi chép ông ta giãm ở trên thi cốt Mạnh gia cả đời, cuối cùng hối hận nhắm mắt lại.

Một giây sau, ánh mắt ông ta hoảng hốt n.g.ự.c thở dốc kịch liệt: "Quang Huy và Hướng Dương thật sự là con của tao, tao, tao g.i.ế.c bọn họ, tao g.i.ế.c con của tao, tao -"

"Sở Cảnh Hòa! Mày hại tao g.i.ế.c con ruột của tao!" Khóe mắt Sở Chính Quân muốn nứt ra, lại bị Sở Cảnh Hòa bóp cổ nhấc lên, thanh tuyến lạnh đến làm người ta phát run: "Tức giận? Chuyện g.i.ế.c c.h.ế.t vợ con mình, ông cũng không phải lần đầu tiên làm."

"Mày -" Sở Chính Quân trừng lớn con ngươi, môi đã rút huyết sắc không ngừng run rẩy, không thể tin được Sở Cảnh Hòa lời nói, kích động hô to: "Không có khả năng! tuyệt đối không có khả năng, làm sao có thể là giả."

Sở Cảnh Hòa bình tĩnh nhìn toàn bộ quá trình tử vong của Sở Chính Quân, thân hình tiêu điều, tay nắm chặt thành nắm đấm, người khiến nhân sinh anh khổ nạn nhiều năm như vậy rốt cục đã chết.

tiếng gào thét của Sở Chính Quân hấp dẫn không ít người, những người này không biết tiên căn hậu quả, chỉ thông đôi câu vài lời qua của Sở Chính Quân hiểu rõ đại khái, cho rằng người đàn ông trước mắt là một người đàn ông ác độc hại c.h.ế.t anh em mình, trực tiếp tức c.h.ế.t cha ruột.

"Thật quá đáng rồi”

"Thế đạo này người nào cũng có."

Mọi người nhao nhao rời đi, bản năng muốn cách Sở Cảnh Hòa càng xa càng tốt. Chỉ có Giang Tĩnh Thủy và Cố Dực không trốn tránh bọn họ.

Nhưng Tống Đại và Sở Cảnh Hòa đều không thèm để ý, thế nhân nói như thế nào bọn họ đều tốt, dù sao bọn họ có lẫn nhau là đủ rồi.

"Tiểu Đại, ông ta đã chết." Thanh âm Sở Cảnh Hòa khàn khàn, ánh mắt hiện ra một tia giải thoát.

"Ừm"" Tống Đại nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, tay của anh rất lạnh, nắm thật chặt thành quyền phảng phất như một khối băng đông lạnh người, hai tay cô cầm một khối băng dùng nhiệt huyết thân thể chậm rãi che ấm nó.

Tống Đại ánh mắt giật mình: "Vậy tại sao anh..."

Bọn họ trở lại tâng hâm ngầm, Tống Đại thay váy ngủ mát mẻ tựa vào đầu giường, da thịt trắng nõn đắm chìm trong ánh đèn nhu hòa ở đầu giường, váy ngủ tơ lụa trắng nốn như ánh trăng, tơ lụa tơ tằm lạnh lẽo dán sát đường cong thân thể của cô, thắt lưng tinh tế thướt tha.

"Em thật sự không nghĩ tới anh lại chơi trò này, em cũng bị anh lừa, còn tưởng rằng đó là giám định cha con thật.

Tống Đại hơi cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh như mực từ trước n.g.ự.c chảy xuống, ngón tay mảnh khảnh cắm vào tóc anh.

Sở Cảnh Hòa hai tay ôm lấy eo của cô, đầu gối ở trên đùi mềm mại của cô, nửa khuôn mặt vùi vào bụng dưới mêm mại của cô, hơi thở nóng ẩm cách tơ lụa tơ tằm phun lên da thịt của cô, giống như xem thân thể của cô cho là hương dịu dàng, cả người đều sắp lún vào.

Khóe môi Sở Cảnh Hòa hơi nhếch lên, đuôi mắt hơi giương lên, vươn tay cầm lấy mái tóc dài buông xuống của cô ở trong tay thưởng thức: "Giám định cha con chính là thật."

Sở Chính Quân đã chết, khúc mắc của anh rốt cục đã giải.

Thấy Sở Chính Quân sắp chết, cố ý nói dối gạt ông ta, trước khi c.h.ế.t còn muốn ghê tởm ông ta một phen, g.i.ế.c người tru tâm mà. "Thật ra Sở Chính Quân cũng không quan tâm mẹ con Tôn Lan Tuệ, ông ta chỉ quan tâm chính mình, nhìn biểu tình ông ta trước khi chết, ông ta hối hận không phải g.i.ế.c con ruột mình, mà là nếu như không g.i.ế.c bọn họ, ông ta sẽ không lưu lạc đến một bước này, cuộc sống ba người người đàn ông bọn họ ở tận thế có thể sẽ giống như Vương Mãnh vậy, có ít người cho dù là c.h.ế.t cũng sẽ không hối cải."

"Cho nên anh cố ý chọc giận ông ta." Tống Đại nói.

Sở Cảnh Hòa hôn lên tóc cô, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lộ rõ ý nhị thành thục: "Tra tấn ông ta."

Cho tới nay Sở Cảnh Hòa ở trước mặt cô đều là hình tượng dịu dàng hiền lành, thế cho nên cô cũng nhanh quên, người chồng trước mắt từ lúc 23 tuổi đã lăn lộn trong xã hội, gặp qua vô số mặt tối, trải qua vô số ngươi lừa ta gạt còn có thể đứng thẳng người, làm sao có thể thật sự thuần lương vô hại.

Bỗng nhiên anh ngước mắt nhìn Tống Đại, ngón tay ôm lấy mái tóc dài của cô hơi siết chặt, như là có hơi khẩn trương sợ hãi, thấp thỏm hỏi: "Ghét anh không, Tiểu Đại?"

Tống Đại lắc đầu, đầu ngón tay miêu tả mặt mày của anh. Chồng cô đen bụng thế, cô càng yêu hơn có được không.

"Ừm, nếu như không phải bởi vì tận thế, anh vốn dĩ còn có kế hoạch khác, làm cho ông ta không dám lại đến quấy rầy chúng ta, chỉ là hơi không lên được mặt bàn, đáng tiếc còn chưa thực hiện, tận thế đã tới." Sở Cảnh Hòa giật giật thân thể, ngữ điệu có chút tiếc nuối.

ebookshop.com - ebook truyện dịch giá rẻ mua tại ebookshop

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất