Năm đó khi cha mẹ Tống Đại bất ngờ qua đời, cô chỉ mới mười lăm tuổi, bởi vì quan hệ vị thành niên, di sản và bất động sản cha mẹ để lại cho cô đều bị chú chiếm lấy, vất vả lắm trưởng thành có thể lấy lại nhà, nhưng di sản đã bị chú ruột lấy lý do nuôi dưỡng cô tiêu hết.
Mà một nhà chú cũng không có ý tứ dọn ra khỏi nhà Tống Đại, rõ ràng là nhà Tống Đại, nhưng bọn họ ở lại liền cho rằng đó là của mình.
Tống Đại cũng muốn kiện lên tòa, nhưng khi đó cô ở nơi khác đi học, tinh lực và tiền tài đều có hạn, chỉ có thể chịu đựng.
Sau đó cô tốt nghiệp kiếm được tiền, trước tiên liền đặc biệt mời một luật sư lên tòa cưỡng chế thi hành án, chọn một mùa mưa mưa to gió lớn ném cả nhà bọn họ và cả chăn đệm nồi niêu xoong chảo trên đường cái.
Một nhà chú không thể lại tú hú chiếm tổ chim khách, dẫn theo gia đình về tới quê nhà nông thôn, lại phát hiện mấy năm nay mình không có ở đây, gạch trong sân nhà quê không còn, cửa sổ bị người đập nát, bếp lò bị hủy, ngay cả ngói trên nóc nhà cũng bị người ta trộm, căn nhà vốn đang yên ổn lại bốn phía dột gió dột mưa.
Chú tức giận đến hai mắt tối sầm, không nghĩ tới khi bọn họ chiếm lấy nhà Tống Đại, nhà của mình thế mà bị trộm, hơn nữa ngay cả người bị tình nghi cũng tìm không thấy, ai bảo camera ở nông thôn ít chứ, người một nhà bọn họ chỉ có thể cuộn mình trong phòng gió lùa lọt mưa, bị mưa xối mà run lẩy bẩy.
Hàng xóm len lén chụp lại thảm trạng một nhà chú cho Tống Đại, Tống Đại sau khi nhận được cực kì hài lòng, chuyển cho người ta chút phí vất vả.
Nhìn dáng vẻ một nhà chú che dù ở trong nhà tránh mưa to, uất ức những năm này đều có thể phóng thích, đáng đời, cô là người có thù tất báo, ai trêu chọc cô, dù là mười năm hai mươi năm cô đều sẽ tìm cơ hội trả thù về.
Sở Cảnh Hòa ngủ rất nông, trong m.ô.n.g lung cảm thấy trong lòng trống rỗng, vừa mở đèn ngủ nhỏ bên giường đã nhìn thấy Tống Đại cuộn mình thành một đoàn nhỏ ở góc giường.
Có lẽ người đó đã sớm c.h.ế.t ở tận thế rồi. Tống Đại nghĩ thầm.
Lúc Tống Đại ngủ không có cách nào duy trì xu thế dị năng hệ phong, chỉ có thể lấy quạt nhỏ đã sớm sạc điện thổi vào khối băng hạ nhiệt độ, dùng thứ này đạt được hiệu quả hạ nhiệt độ, nhưng sức gió của quạt nhỏ làm sao so được với dị năng hệ phong của cô.
Hiện tại nhiệt độ bên ngoài là 60 độ, cho dù bọn họ đặt mấy khối băng hạ nhiệt ở tâng hai dưới lòng đất, nhiệt độ cũng khoảng 35 độ, vô cùng oi bức.
Bận rộn một ngày, Tống Đại có hơi mệt mỏi nằm ngủ ở trong n.g.ự.c Sở Cảnh Hòa.
Không bao lâu sau trên trán Tống Đại đang ngủ bắt đầu đổ mồ hôi, vốn cô còn nằm ở trong n.g.ự.c Sở Cảnh Hòa, nhưng vì quá nóng ngủ liền theo bản năng lăn tới góc giường dựa vào tường, chăn cũng bị đá văng ra, mái tóc dài ẩm ướt dính vào trên cổ hơi phiếm hồng đổ mồ hôi của cô.
Gia đình chú đã giải quyết xong, chỉ còn lại người đó, người mà từ năm mười lăm tuổi cô đã lập chí muốn giết.
Ánh sáng ban đêm u ám, khi ánh đèn chiếu vào trong phòng yên tĩnh, lông mi nhẹ nhàng của Tống Đại khẽ run lên một chút, da thịt trắng nõn bởi vì oi bức mà hiện ra màu hồng nhạt mỏng manh, trên sống mũi tinh xảo toát ra mồ hôi nhẫn nhụi, trên cánh tay tất cả đều là từng ô từng ô dấu nhỏ do gối chiếu tạo ra.
Sở Cảnh Hòa xốc chăn mùa hè lên, xuống giường đi tới bên chậu nước đựng đá hạ nhiệt độ, trải qua mấy giờ tiêu hao, khối đá đã hòa tan thành chỉ còn như sách vở, nước đá trong chậu nước lạnh lẽo.
ANh rót nước đá vào quạt nhỏ có thể phun nước, đặt ở góc giường thổi về phía Tống Đại, đồng thời vớt khối băng từ trong nước ra, đặt ở trong một chiếc chậu nhỏ đặt đến bên cạnh Tống Đại, trong tay câm quạt nhẹ nhàng quạt sau lưng cô.
Tống Đại cảm giác mình chạy như điên trong sa mạc Sahara, phía sau có mười mặt trời đang đuổi theo cô, cô chạy đến thở hồng hộc, vừa mệt vừa nóng, ngay khi cô cảm giác mình sắp bị phơi nắng thành một người khô, đột nhiên một trận gió mát thổi qua, trước mắt là một ốc đảo, trong ốc đảo là một mảnh nước suối thanh u, mát mẻ yên tĩnh là mảnh đất duy nhất trong thế giới hoang vu nóng bức này.
Phía sau mười mặt trời không hề đuổi không bỏ cô nữa, Tống Đại vui vẻ nhảy vào trong nước suối giống như con cá bơi tự do.
Sở Cảnh Hòa nhìn Tống Đại một lần nữa không ngừng cọ xát vào trong lòng mình, ngủ đến mơ mơ màng màng khóe miệng còn mang ý cười, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng, ôm cô hướng trong ngực, gảy mái tóc trên trán cô, tiếp tục thay cô quạt gió.
Bên ngoài biệt thự, mặt trời chói chang, ngọn lửa nóng rực thiêu đốt mặt đất. Trước đây Nam Sơn xanh um tươi tốt đã trở thành một mảnh đất khô cằn dưới lửa lớn và nhiệt độ cao, toàn bộ hồ nước gần Nam Sơn khô cạn, trên mặt đất không nhìn thấy một sinh vật sống nào, thế giới trở thành một mảnh đất khô cằn, không có chút sức sống.
Biệt thự xung quanh Tống Đại đều đã bị người chạy ra biển lửa lúc trước chiếm hết, tất cả mọi người trốn ở trong tâng hầm ngầm, mỗi một gian biệt thự ước chừng đều có mười mấy người, những người này lúc trước dựa vào chỗ tránh nạn cung cấp thức ăn và nước uống để sống sót, bởi vì trận cháy rừng kia, mọi người vội vàng chạy nạn, chờ phục hồi tinh thân lại mới phát hiện đại đa số người và nhân viên quản lý đều đã không thấy đâu.
Bọn họ không biết rốt cuộc là đi lạc với đội người, hay là đội người chôn cất ở trong biển lửa, nhưng từ giờ trở đi bọn họ phải tự làm nuôi sống mình.
Tầng hầm của biệt thự dù sao cũng không có nhiệt độ thấp như trong sơn động, hơn nữa số người tị nạn nhiêu, khí CO2 thở ra cao, không khí đục ngầu lại oi bức, quan trọng hơn là nước của bọn họ cũng không nhiều lắm.
Chỉ có nước của Dương Hiên nhiều hơn chút, nhưng đó là nước uống của một nhà ba người bọn họ cộng thêm Đại Sam, Giang Tĩnh Thủy mang thai càng không thể thiếu nước, Dương Hiên không có khả năng lấy nước của mình ra chia đều với mọi người.
"Bọn họ là vợ chồng, là hàng xóm của tôi. Lúc trước trời đổ mưa to, có mấy người đàn ông ỷ vào bộ dạng cao lớn thô kệch đi cướp thức ăn của cô ấy, cuối cùng không ai sống sót." Giang Tĩnh Thủy nói xong, nhìn bọn họ một cái, vẻ mặt "Có bản lĩnh thì đi đi, xem các người có thể sống sót trở về hay không), vô cùng khiến người ta nghiền ngẫm.
Đột nhiên có người đề nghị: "Anh Dương, đôi tình nhân ngày hôm qua ở cùng các người kia, tôi thấy quần áo bọn họ sạch sẽ, môi hồng nhuận, tựa như không thiếu nước và đồ ăn, chúng ta đều sắp c.h.ế.t khát, cuộc sống của bọn họ có phải quá xa xỉ hay không?”
Người đề nghị kia nói: "Vậy tôi nói thẳng, tôi cảm thấy trong thời khắc khó xử này, anh nên ra mặt, trong thời kỳ đặc thù này, thực phẩm bất động sản gì đó đều nên sung công."
Dương Hiên quét mắt nhìn bọn họ: "Các người muốn nói gì cứ nói thẳng đi."
"Đúng vậy, hơn nữa tầng hầm biệt thự của bọn họ chỉ có ba người, rất rộng rãi, không chật chội như chúng ta."
Dương Hiên vui vẻ, không nói đến anh ấy chỉ là một lính cứu hỏa không phải cảnh sát, không có quyền chấp pháp, cho dù anh ấy thật sự là cảnh sát, biệt thự kia là tài sản cá nhân của Tống Đại, anh ấy có tư cách gì sung công tài sản cá nhân của công dân? Thật sự là nóng điên rồi.
Hơn nữa người chen chúc trong tâng hầm ngầm với một nhà Dương Hiên, nhìn cánh tay kiên cố của Dương Hiên và Đại Sam, đều biết anh là lính cứu hỏa có sức lực, cho dù trong lòng có tà niệm muốn cướp đoạt vật tư, cũng không dám thật sự xuống tay.
Một đám người vốn còn có ý nghĩ với Tống Đại, biết được sự tích vinh quang của Tống Đại, nhất thời bỏ đi ý niệm trong đầu.