Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi

Chương 90

Người sống sót vô cùng kích động, đặt những thổ nhưỡng đã bị đông cứng này ở bên đống lửa, đào lên từ trong chậu hoa, càng không ngừng nới lỏng đất, sau khi làm ổn rồi, Sở Cảnh Hòa rải hạt giống ở bên trong, sử dụng dị năng hệ mộc bắt đầu thúc đẩy.

Bởi vì hiện tại bọn họ không có nhà kính lớn, cũng không có nồi sắt lớn có thể làm cơm tập thể, cho nên Sở Cảnh Hòa lần này trông khoai lang, loại củ khoai tây, khoai lang này, đặt ở trong đống lửa nướng là có thể ăn, không cần thao tác quá phức tạp, hơn nữa còn càng thêm chắc bụng.

Đúng lúc này Ngu Ngọc Trạch đi tới, nhìn vết thương trên tay Tống Đại nói: "Tôi muốn thử một lần, tôi cũng không tin tôi trị không hết cô."

"Tìm một nơi không có người." Sở Cảnh Hòa nói.

Ba người vào một gian phòng nhỏ, hai tay Ngu Ngọc Trạch cầm tay trái Tống Đại, một tay dán vào lòng bàn tay của cô, một tay dán vào mu bàn tay của cô, bạch quang hệ trị liệu từ lòng bàn tay của anh ta tản mát ra, hơn nữa càng ngày càng mạnh, so với bạch quang lúc trước khi anh ta chữa cho những người khác tản mát ra đều mạnh hơn, quang mang bao vây bàn tay của cô, nhưng Tống Đại lại không cảm nhận được miệng vết thương được chữa khỏi, thậm chí còn có hơi đau.

Loại đau này hình như là từ trong xương cốt tản mát ra, nương theo quang mang của hệ trị liệu Ngu Ngọc Trạch càng mạnh, vết bỏng của cô thậm chí xương cốt dưới chỗ bỏng cũng càng ngày càng đau, Tống Đại vốn định chịu đựng, nhưng loại cảm giác đau đớn này càng ngày càng mãnh liệt, tựa như xương cốt muốn bị đốt hòa tan, cô thật sự không nhịn được, a một tiếng.

Sở Cảnh Hòa lập tức câm cổ tay Ngu Ngọc Trạch: "Anh nhẹ một chút."

Ngu Ngọc Trạch nắm chặt lòng bàn tay, hào quang trong tay biến mất, ánh mắt phức tạp nhìn Tống Đại: "Thật sự kỳ quái, tôi có thể cảm nhận được miệng vết thương của cô, nhưng cho dù tôi dùng bao nhiêu năng lượng muốn chữa trị miệng vết thương của cô, đều giống như đá chìm biển rộng không có chút phản ứng."

Ngu Ngọc Trạch không nghĩ tới lòng của cô lớn như vậy, lại không thể không bội phục sự lạc quan của cô: "Có thể, dù sao cô là dị năng giả mạnh nhất nơi này của chúng ta, ai dám nói không với cô."

"Cho nên tôi cảm thấy vết bỏng này của Tống Đại có thể không phải vết bỏng bình thường, về phân nguyên nhân tôi giải thích không rõ ràng lắm, tuy rằng tôi là dị năng giả hệ trị liệu, nhưng không phải bác sĩ, không cách nào phán đoán nguyên nhân bệnh của cô ấy." Ngu Ngọc Trạch nhìn vết thương trên tay Tống Đại, ánh mắt không hiểu sao có hơi mềm mại.

"Chuyện này quá kỳ quái." Ngu Ngọc Trạch có hơi buồn bực.

Tống Đại lắc đầu: "Không có, tuy rằng mới vừa bị bỏng có chút hơi đớn, nhưng chỉ là trình độ bình thường bị bỏng, sau đó thì không quá đau, nhưng vừa rồi khi anh chữa khỏi cho tôi, cảm giác đau đớn trở nên phi thường mãnh liệt."

"Cô có cảm thấy vết thương rất đau, đang thối rữa, ngứa ngáy không?" Anh ta hỏi.

"Nếu hiện tại không tìm thấy nguyên nhân, vậy tạm thời gác lại đi. Tống Đại ngữ khí thoải mái đánh giá gian phòng này: "Phòng này rất tốt, không có cửa sổ, gian phòng không lớn không nhỏ, vừa vặn cho hai người tôi và Sở Cảnh Hòa, tôi muốn."

Ánh mắt Sở Cảnh Hòa lạnh như băng, giống như gió tuyết lạnh lẽo bên ngoài: "Nhưng Tuyết Đoàn của anh và Tiểu Đại của tôi bị cùng một cục lửa làm bị thương, vì sao vết thương của nó anh có thể chữa khỏi, Tiểu Đại lại không được."

Ngu Ngọc Trạch đứng dậy rời đi.

Sắc mặt Sở Cảnh Hòa ngưng trọng: "Tiểu Đại, anh cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng."

Tống Đại ôm eo anh: "Em biết em biết, em làm sao có thể thật sự không lo lắng cho thân thể của em, nhưng hiện tại không phải không tìm ra nguyên nhân sao? Túi nước nóng còn nóng không? Mau cởi quần áo cho em ấm áp, em sắp c.h.ế.t cóng rồi."

Trọng Khấu ngồi bên đống lửa cảm thấy đầu ngón tay ấm lên, quấn chặt quần áo trên người, đứng dậy xuống lầu.

"Trọng Khấu, cô đi đâu vậy?" Bạch Diêu hỏi.

"Tìm đồ ăn." Cô ấy lãnh đạm nói.

"Tôi có thể đi cùng cô không?" Bạch Diêu chậm rãi đến gân cô ấy, dừng lại cách cô ấy hai bước, vẻ mặt thanh tú mang theo sự chờ mong.

Trọng Khấu không trả lời, trực tiếp đi ra ngoài, Bạch Diêu nhướng mày đi theo.

Cầu thang vừa cứng vừa trơn, ngay cả trên vách tường đều là băng sương, Bạch Diêu không thể không cẩn thận từng li từng tí, nhưng cũng không dám thả chậm bước chân, bởi vì Trọng Khấu đi rất nhanh.

"Trước đây tôi đã từng tới đây, lâu một ở đây có rất nhiêu nhà hàng, tiện cho những nhân viên văn phòng nghỉ trưa ăn cơm trưa, còn có một quán lẩu nhỏ một người, trong quán bọn họ hẳn là có cồn lỏng và dầu đốt lỏng", Bạch Diêu nói.

Trọng Khấu nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Giống Trọng Khấu như vậy cũng rất tốt.

"Cậu rất hiểu nơi này." Trọng Khấu đút hai tay vào túi áo nói.

Trọng Khấu đi ở phía trước nghe Bạch Diêu kể ra quá khứ, cô ấy không nói gì, cũng không có quá nhiều phản ứng, giống như một máy móc lắng nghe.

"Mặc dù bố mẹ tôi rất bận rộn với công việc nhưng họ vẫn yêu nhau, cô có biết tại sao tôi tên là Bạch Diêu không?

Bạch Diêu im lặng một chút, nói: "Mẹ tôi khi còn sống làm việc ở đây, bà là quản lý cấp cao của một công ty, khi tôi còn bé bà và cha tôi đều bận rộn công việc, sau khi tan học tôi sẽ đến công ty bà chờ bà tan tâm, nhưng bà thường xuyên có việc tăng ca, sẽ cho tôi tiền để tôi ở trong tòa nhà tùy tiện chơi, còn đăng ký cho tôi một lớp thanh nhạc để tôi học kèn clarinet."

Nhưng mặc dù như vậy Bạch Diêu cũng cảm thấy rất thỏa mãn, người với người vui buồn cũng không tương thông, có người nguyện ý lắng nghe tâm sự của cậu ta đã rất tốt rồi, hơn nữa cậu ta cũng không hy vọng có người toát ra ánh mắt đồng tình thương hại đối với cậu ta, loại ánh mắt này giống như là vào thời khắc nhắc nhở cậu ta, cậu ta đã gặp ác mộng ra sao.

Trong ánh mắt Bạch Diêu nháy mắt sáng lên một điểm tinh quang, vịn cột băng giương lên lan can, nói: "Cô trước kia hẳn là rất ít đi dạo phố đi, tôi còn biết trong tòa nhà này nơi nào có thể ăn được đồ ăn."

"Do dự đã nói lên khát vọng, nếu khát vọng, vậy thì lấy đi." Trọng Khấu câm bốn thùng thức ăn cho mèo đi qua bên cạnh cậu ta, độ cao của hàng hóa hoàn toàn che mặt cô ấy lại. Trong văn phòng không chỉ có công ty, còn có một ít quán cà phê mèo, lớp phụ đạo, lớp đào tạo nghệ thuật, bọn họ đi tới quán cà phê mèo lầu hai, trong quán cà phê mèo có rất nhiều thức ăn cho chó mèo chưa mở ra, Trọng Khấu bỏ những thứ này vào trong thùng giấy, chuẩn bị chuyển tất cả những thứ này đi, vừa quay đầu lại phát hiện không thấy Bạch Diêu.

Cậu ta đứng bên ngoài cửa hàng nhạc cụ bên cạnh quán cà phê mèo, lẳng lặng nhìn kèn clarinet trong tủ trưng bày tủ kính, quá khứ thống khổ không ngừng xuất hiện trong đầu.

Bọn họ cùng đi lầu một, tìm được cồn lỏng và dầu đốt lỏng trong quán lẩu kia, còn có gia vị cơ bản, tiếp theo lại đi lâu 10.

Tống Đại lười biếng dựa vào bả vai Sở Cảnh Hòa, lúc trước khi cô g.i.ế.c Trần Kính Nguyễn Miên Miên không biết còn có dị năng giả ở trong bóng tối, thính lực nhạy bén của Mễ Lan đã sớm biết chuyện cô g.i.ế.c c.h.ế.t Trần Kính cũng cướp đi dây chuyền không gian ngọc lục bảo, lúc trước cô ấy vẫn luôn không nói ra, là vì chuyện Tạ Vi gặp phải cô toàn bộ nghe được, cảm thấy Trần Kính cùng Nguyễn Miên Miên nên giết.

Hai người cùng nhau trở lại tầng 15, kinh ngạc phát hiện trong phòng thế mà ấm lên.

Giữa phòng đặt một máy biến tân, chuyển hóa dị năng lôi điện của Cố Dực thành một máy sưởi nối với điện xoay chiều để sưởi ấm trong phòng.

Vài phút sau, cô ấy nghe thấy tiếng kính vỡ vụn phía sau và Bạch Diêu chạy về phía cô ấy với một chiếc clarinet trong tay.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất