Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi

Chương 91

Cho nên hiện tại loại thời khắc này Tống Đại lấy ra máy biến tân, cũng thuận đường lấy ra hai chiếc máy sưởi, ba máy sạc điện làm ấm tay, bọn giáo sư Dương, Mễ Lan đều không có cảm thấy kinh ngạc.

Tống Đại cũng không sợ vì vậy mà bại lộ không gian. Thứ nhất, cô có đủ thực lực để người khác không dám nhìn trộm vòng cổ ngọc lục bảo. Thứ hai, dị năng hệ không gian bản thân cô cũng không bại lộ, vẫn trong phạm vi an toàn.

"Trân Kính đoạt vòng cổ không gian của Tạ Vị, tôi liền đoạt vòng cổ của Trần Kính, nhưng vòng cổ này sau khi nhiệt độ cao tận thế mới thức tỉnh không gian, cho nên Tạ Vi không trữ bao nhiêu đồ ăn, chỉ có một ít gạo chân không, còn lại chính là một ít quân áo, hơn nữa còn không phải quần áo dày, tất cả đều là hàng cao cấp thiết kế, brand lớn." Tống Đại cố ý nói cho những người khác nghe.

Cố Dực tiếp lời cô: "Vậy không sao, chỉ cần có điện là có thể sưởi ấm, có thể sưởi ấm từ từ có thể trông lương thực, chúng ta có thể sống sót."

Đúng lúc này Trọng Khấu cầm mấy thùng thức ăn cho chó mèo và cồn trở về, mọi người vui vẻ bắt đầu gõ đá nấu nước, đổ thức ăn cho mèo vào trong nước nóng nấu lên, bởi vì thức ăn cho chó mèo không có vị muối, lại thêm một ít muối, tuy rằng mùi vị không ngon, nhưng tất cả mọi người ăn rất vui vẻ.

"Giữ nó thêm vài ngày nữa, vài ngày nữa khoai tây, khoai lang chín và chúng ta có thể ăn khoai tây nướng, khoai lang nướng." Những người sống sót cổ vũ lẫn nhau.

Cơm nước xong, tất cả mọi người tựa vào máy sưởi ngủ, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa cũng về tới trong phòng, bày chăn bông dày ba tâng trên giường gắt gao ôm cùng một chỗ, theo tiếng gió bất tri bất giác liên tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng, Tống Đại cảm giác mình giống như biến thành một đoàn cầu lửa thật lớn, cả người nóng bỏng, nóng đến cơ bắp cô mãnh liệt run rẩy giống như muốn hòa tan.

Tống Đại mãnh liệt bừng tỉnh, một tay đẩy anh ra, trong miệng hô to: "Đừng chạm vào em."

Không đủ, vẫn nóng, nóng quá, nóng quái

Trong nháy mắt khi làn da của anh tiếp xúc với Tống Đại, bàn tay bị nóng co rụt lại, thân thể của cô nóng như một ngọn lửa.

"Tiểu Đại!" Sở Cảnh Hòa từ trên giường ngồi dậy, bật đèn chuẩn bị ôm Tống Đại trở về giường.

Tống Đại xoay người lăn xuống từ trên giường, ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, cô tham lam ghé vào trên sàn nhà, toàn thân đều dán sát vào mặt đất, cảm thụ được cảm giác mát mẻ thẩm thấu vào thân thể của cô.

Sở Cảnh Hòa không để ý thân thể nóng bỏng của cô, không ngừng lay động bả vai của cô, nhiệt độ lòng bàn tay của anh truyền tới da thịt của cô, nóng, thật nóng.

Cô cau mày vén chăn lên, thân thể cuộn tròn lại, thở hổn hển không ngừng.

Tống Đại cảm giác xương cốt của cô như muốn tan, kịch liệt gân như bị ném vào lò thiêu đau nhức làm cho ý thức của cô mơ hồ, cô hoảng hốt nhìn bông tuyết nhao nhao bay xuống ngoài cửa sổ hành lang, bỏ qua Sở Cảnh Hòa không ngừng la lên phía sau, trực tiếp nhảy xuống từ trên cửa sổ.

Vừa dứt lời, cửa bị đẩy mạnh, Mễ Lan bị đập vào tường.

Tống Đại quần áo xốc xếch chạy ra bên ngoài, cô bóp cổ mình, không ngừng xé rách quần áo của mình, dán thân thể của mình ở lan can cầu thang ngưng kết trên cột băng, nóng, thật nóng, m.á.u giống như biến thành nham thạch chảy khắp tứ chi bách hài của cô, không ngừng thiêu đốt thân thể của cô, cột băng lan can trong nháy mắt bị da thịt nóng bỏng của cô hòa tan.

Mễ Lan thính lực nhạy bén lập tức bừng tỉnh, đi tới trước cửa bọn họ, nhẹ nhàng gõ cửa: "Tống Đại, Sở Cảnh Hòa, các người làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

Sở Cảnh Hòa xông lên phía trước, một cây dây leo từ cửa cửa sổ uốn lượn mà xuống, ôm lấy cô rơi xuống, đưa cô đưa đến mặt tuyết sau đó nhanh chóng bị nhiệt độ thấp đông chất.

Tiêu hao lực lượng thân thể bộc phát ra, làm cho hai chân Sở Cảnh Hòa vô lực, nhưng anh vẫn như cũ không ngừng chạy xuống.

"Nóng quái! Nóng quái! Em sắp bị bỏng c.h.ế.t rồi!"

Tống Đại chôn mặt ở trong tuyết lạnh như băng, cảm thụ được gió lạnh bão tuyết không ngừng cọ rửa trên mặt cô, tuyết lớn lông ngỗng lạnh như băng khi tiếp xúc đến thân thể cô trong nháy mắt liền hòa tan thành bọt nước, tuyết dưới thân cô bị hòa tan ra một lỗ thủng.

Tống Đại cởi quần áo, áo lông, áo len, áo giữ ấm, vùi toàn bộ thân thể vào trong tuyết, há to miệng thở hổn hển, không ngừng có bông tuyết rơi vào trong miệng của cô, lạnh. Cô lập tức không ngừng cầm tuyết lên nuốt vào trong bụng, chỉ có ở trong băng thiên tuyết địa như vậy, cô mới cảm giác thân thể sắp bị thiêu đốt thành tro tàn của mình không còn khó chịu như vậy, từ trong đau đớn sắp c.h.ế.t hơi chút sống lại.

"Tiểu Đại..."

Sở Cảnh Hòa vội vàng chạy tới nhìn Tống Đại, toàn thân bị băng tuyết thấm ướt, cuộn mình trong tuyết, nuốt tuyết trộn lẫn với băng từng ngụm từng ngụm, m.á.u tươi từ trong miệng cô chảy ra, ở trong tuyết nhuộm ra một mảnh đỏ.

Cảnh tượng như vậy làm anh kinh tâm, khiếp sợ lại đau lòng, một tay ôm Tống Đại vào trong ngực.

Tống Đại nắm lấy cổ áo Sở Cảnh Hòa không ngừng thở dốc, trong ngày tận thế cô gì khổ đều chịu rồi, nhưng cô chưa bao giờ cảm thụ thống khổ mãnh liệt như vậy, một lần lại một lần nghiền ép thân thể của cô, Sở Cảnh Hòa làm bạn là an ủi và chống đỡ duy nhất của cô giờ phút này, nhưng cô bỗng nhiên cảm giác nhiệt độ trong thân thể mình đang kịch liệt tăng cao, cô không khống chế được loại lực lượng này, sợ tổn thương đến Sở Cảnh Hòa, giấy ra từ trong n.g.ự.c của anh, chạy về phía xa.

Trong mắt Sở Cảnh Hòa tràn đầy thương tiếc, rồi lại không biết nên giúp cô như thế nào, cảm xúc mãnh liệt nghẹn ngào ở trong lòng, tuyết lớn rơi đầy toàn thân anh, Sở Cảnh Hòa không do dự, cởi bỏ áo khoác của mình, trong nháy mắt cảm nhận được ý lạnh phệ cốt đánh úp lại, thân thể đông lạnh đến cứng ngắc, anh một lần nữa ôm Tống Đại vào trong ngực, tay không nhặt tuyết trên mặt đất lên, không để ý ngón tay đông lạnh đến đỏ bừng, dán lên da thịt dị thường đỏ bừng của cô.

"Tống Đại đây là làm sao vậy?" Cố Dực Hoắc Bình vội vã chạy xuống, nhìn hai người trong tuyết, cả người Tống Đại bị nước tuyết thấm ướt, trên người Sở Cảnh Hòa rơi đầy tuyết, tay lộ ra bên ngoài đã lạnh đến xanh tím.

Cánh tay Sở Cảnh Hòa khẽ run, anh có thể cảm nhận được nơi mình và Tống Đại ôm nhau nóng bỏng như lửa nóng, càng ôm chặt thân thể nóng bỏng của cô, không ngừng cầm tuyết dán lên thân thể cô hạ nhiệt độ.

Tống Đại ngã vào trong n.g.ự.c hắn, túm lấy y phục của anh, ăn tuyết rơi trên vai anh, giọng nói khàn khàn: "Sở Cảnh Hòa, em thật khó chịu."

Sở Cảnh Hòa không nói gì, anh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại tất cả những gì đã trải qua trước đó, có phải nếu như không đi cứu con mèo kia thì tốt rôi hay không?

"Mặc kệ em, trở về, nóng!" Tống Đại đẩy anh ra, nói năng lộn xộn.

"Tống Đại!"

"Tiểu Đại!"

Mọi người ở phía sau cô la lên, đột nhiên cuồng phong đột nhiên nổi lên hình thành một cỗ gió lốc, cuốn Tống Đại vào trong đó, bọn họ dừng bước chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Đại cách ly chính mình, trong lúc bất ngờ mọi người mở to hai mắt, nhìn cỗ gió lốc màu trắng lướt nhanh kia, bên trong đó xuất hiện một lưỡi lửa thật lớn, theo gió lốc không ngừng lan tràn thiêu đốt, đốt cháy cả bầu trời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất