Mạt Thế: Bắt Đầu Trước Độn 10 Ức Vật Tư

Chương 47: Thua người muốn bị đạp một cước

Chương 47: Thua người muốn bị đạp một cước
Sáng sớm hôm sau, Mễ Linh bất mãn nói: "Ngươi có phải hay không xúi giục con chó của ngươi, nửa đêm gà gáy đánh thức ta, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của ta, để dễ bề thắng trong trận quyết đấu?"
Pháp Vương u oán liếc nhìn Trần Lạc, chuyện lúc ấy thật sự là làm nó hết hồn hết vía.
Trần Lạc cười hề hề đáp: "Ngươi đánh giá bản thân cao quá rồi đấy, ăn sáng trước đi, ăn xong xuôi chúng ta liền có thể so tài một chút."
Ánh mắt Mễ Linh sáng rỡ, không cần phải đợi đến ngày mai sao?
Ăn sáng? Ăn cái gì mà ăn, các ngươi ăn vậy mới gọi là ăn sáng, còn ta đây chỉ gọi là lót dạ qua bữa.
Mã Ngọc sáng nay làm bánh bao xá xíu, bánh trứng (Egg Tart), trứng ốp la, cùng súp tiêu nóng hổi.
Ô ô, bình thường ta có được ăn ngon như vậy đâu.
Chỉ cần đánh thắng được Trần Lạc, vậy thì hắn phải nghe theo ta.
Mễ Linh xác nhận lại lần nữa: "Có phải hay không chỉ cần ta thắng, ngươi liền phải nghe theo ta?"
Trần Lạc gật đầu: "Đương nhiên rồi, nhìn ngươi có vẻ tự tin ghê ha, hay là chúng ta nên thêm chút tiền thưởng cho nó thêm phần kịch tính?"
Mễ Linh lập tức cảnh giác, mặc dù Trần Lạc chưa từng ra tay bao giờ, nhưng mọi người đều tỏ vẻ Trần Lạc rất lợi hại, nàng cũng không có mấy phần chắc chắn có thể chiến thắng Trần Lạc.
Chỉ là bất đắc dĩ lắm, mới phải cùng Trần Lạc tỷ thí một trận.
Mễ Linh quả quyết lắc đầu.
Trần Lạc liền nói: "Ba giây đồng hồ, ta sẽ làm cho ngươi thua đến tâm phục khẩu phục, nếu không làm được, coi như ngươi thắng."
Ba giây đồng hồ liền đánh bại ta sao?
Mễ Linh tức giận, cho dù ngươi có thể rất lợi hại, nhưng ta ngay cả ba giây cũng không cầm cự nổi sao?
Lúc tỷ thí, ban đầu hai bên chí ít cũng phải có ba mét khoảng cách chứ hả?
Chỉ cần ta không chọn cách đối đầu trực diện với ngươi, mà né tránh một lần, thì ba giây này, sẽ trôi qua ngay lập tức.
Tô Đại Trụ ngạc nhiên liếc Trần Lạc, chẳng lẽ đại ca muốn ra tay ác độc?
Một kiếm chém xuống, Mễ Linh liền phải vong mạng, nhưng không thể nào làm như vậy được chứ?
Mễ Linh dò hỏi: "Khoảng cách tỷ thí giữa hai bên là bao nhiêu?"
Trần Lạc thản nhiên đáp: "Hai mươi mét."
Khoảng cách càng lớn, Mễ Linh càng dễ sập bẫy.
Mễ Linh nở một nụ cười lạnh lùng, ngay từ lúc bắt đầu tỷ thí, ta liền lùi lại, ta thật sự không tin.
"Vậy phần thưởng tỷ thí là cái gì?"
Trần Lạc cười hắc hắc: "Rất đơn giản thôi, ngươi chỉ cần cong mông lên, cho ta đá một phát là được."
Mễ Lạp: "..."
Sao lại nghĩ đến chuyện đá vào mông tỷ tỷ của ta vậy hả?
Mễ Linh ngẩn người một chút, hỏi: "Nếu ngươi thua, ta cũng được đá ngươi một cái?"
Trần Lạc xua xua tay: "Ngươi có thể đá ta đến chết luôn cũng được, muốn đá bao nhiêu cái thì tùy ý, hoặc là ngươi có yêu cầu gì, ta đều có thể đáp ứng cho."
Nhìn bên ngoài thì, Trần Lạc thật sự quá chịu thiệt rồi, đây rõ ràng là một cuộc tỷ thí không cân sức, nhưng Trần Lạc lại có mười phần tự tin, hôm qua bản thân vừa mới tấn cấp cấp 4, lại còn có kỹ năng kiếp trước trợ giúp, làm sao có thể thua dưới tay Mễ Linh được chứ?
Hoàn toàn là điều không thể nào.
Mễ Linh có chút do dự, chuyện này có gì đó quái dị quá, hắn tự tin đến vậy sao?
Nhưng nếu mình thua, nhiều nhất cũng chỉ để cho hắn đá một cái, tuy có hơi mất mặt, nhưng nguy hiểm nhỏ, lợi ích lớn, điều kiện gì cũng được.
Mễ Linh gật đầu: "Được thôi, ta đồng ý."
Trong lòng Trần Lạc mừng thầm không ngớt, cuối cùng thì cũng có cơ hội quang minh chính đại báo thù, bằng không đợi đến khi thu Mễ Linh về rồi, thì còn cơ hội nào mà đá vào mông nàng nữa chứ?
Trần Lạc nói: "Đại Trụ, Mễ Lạp, hai người nhớ làm chứng cho đó nha, ai chơi xấu thì người đó là chó."
Pháp Vương: Nếu không phải nể ngươi là chủ nhân, ta đã cắn rồi đấy, chơi xấu thì là mèo chứ bộ, nhất định phải là chó à?
Mễ Linh khăng khăng đòi tỷ thí ngay, xong xuôi còn phải xuống ăn điểm tâm nữa chứ.
Trần Lạc nỡ từ chối sao?
Hai người đi thẳng lên sân thượng, sân thượng này cũng không nhỏ đâu nha, cũng xêm xêm một sân bóng rổ cỡ lớn.
Trần Lạc và Mễ Linh đứng cách nhau 20 mét.
Mễ Linh thầm nghĩ trong bụng, ta sẽ không đấu sức trực diện với hắn đâu, cứ kéo dài qua ba giây là xem như thắng rồi, tuy không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng đó là do chính hắn yêu cầu, cũng không thể trách ai được.
Ta không thể nào cong mông lên cho hắn đá được a?
Quá xấu hổ đi mất.
Xem ra không còn cách nào khác, ta chỉ có thể vô sỉ một chút xíu thôi.
Mễ Lạp làm trọng tài, ra hiệu đếm ngược ba hai một.
"Bắt đầu!"
Ánh mắt Mễ Linh gắt gao nhìn chằm chằm Trần Lạc, chỉ cần Trần Lạc vừa có động động tác, nàng sẽ lập tức tiến hành động tác né tránh tương ứng.
Một giây sau, con ngươi Mễ Linh đột nhiên co rút lại, Trần Lạc biến mất không thấy?
Sao có thể được, bản thân mình đã nhìn chằm chằm hắn nãy giờ mà.
Tàng hình?
Mễ Lạp cùng Tô Đại Trụ lộ ra vẻ mặt tựa như vừa gặp quỷ, há hốc cả mồm.
Mễ Phạn đắc ý ra mặt, với tư cách là con mèo nằm cạnh gối của Trần Lạc, ta biết chuyện này đầu tiên đó nha.
Bởi vì Trần Lạc đột ngột xuất hiện ở sau lưng Mễ Linh, mà Mễ Linh hoàn toàn không hay biết gì cả.
Cho đến khi Trần Lạc đưa một tay nhẹ nhàng bóp lấy chiếc cổ trắng ngần của Mễ Linh, Mễ Linh không thể tin được mà đứng chết trân tại chỗ.
Khi Mễ Linh kịp phản ứng, theo bản năng muốn quật Trần Lạc một chiêu ném qua vai, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Sức lực của nàng căn bản không thể nào so sánh với Trần Lạc, Trần Lạc vẫn đứng im bất động.
Đồng thời, Trần Lạc ghé đầu sát lại gần Mễ Linh, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai nàng.
"Mễ Linh, ngươi thua rồi."
Nếu như Trần Lạc không dùng tay, mà thay bằng một con dao găm sắc bén, lướt qua yết hầu Mễ Linh, thì Mễ Linh đã hương tiêu ngọc vẫn ngay tại chỗ rồi.
Sắc mặt Mễ Linh khó coi hẳn đi, khoảng cách căn bản không phải là yếu tố hạn chế, vậy đây là năng lực gì?
Dịch chuyển tức thời hệ không gian?
Loại năng lực này thật sự là thứ mà con người có thể nắm giữ được sao?
Có thể phát ra hỏa diễm, hàn băng, lôi điện, thì còn nằm trong phạm vi hiểu biết được.
Đột ngột đột phá giới hạn không gian, tiến hành di chuyển, vậy thì có hơi khó tin rồi đó.
Tựa như thuật phục sinh vậy, Trần Lạc nghe thôi cũng không tin.
Mễ Linh gắng gượng đè nén sự rung động trong lòng, trong lòng chán nản vô cùng, ta thua thật rồi.
Mặc dù Trần Lạc hoàn toàn không gây ra thương tổn gì cho bản thân cả, cũng không làm mất đi năng lực chiến đấu, nhưng nếu nói bản thân không thua, thì đúng là chơi xấu rồi.
Chẳng lẽ bản thân phải cong mông lên cho hắn đá thật sao?
Nghĩ đến đây, hai má Mễ Linh liền nóng bừng lên.
Trần Lạc cười hắc hắc nói: "Xuống dưới ăn điểm tâm trước đã, Mễ Linh ngươi cũng xuống cùng luôn đi."
"Chuyện hai ngày trước là ta không đúng, nhưng dù gì sau này chúng ta cũng là chiến hữu, vẫn nên sớm hòa nhập với nhau thì hơn."
Không ngoài dự đoán, Mễ Linh hôm nay cũng sẽ là người của ta.
Khi Mã Ngọc bưng một lồng bánh bao xá xíu, bày ở trước mặt Mễ Linh.
Từ chối sao, có vẻ quá làm cao rồi.
Trong lòng ta cũng không muốn từ chối mà.
Trần Lạc tự ăn phần của mình, không trêu chọc nàng nữa.
Mễ Linh ngượng ngịu ăn hết một lồng bánh bao xá xíu, cùng với một bát súp tiêu nóng hổi.
Sau khi ăn xong, Trần Lạc dùng khăn giấy lau đi khóe miệng, với vẻ mặt chân thành nói.
"Mọi người ra phòng khách ngồi xuống đi, chúng ta cùng thảo luận một chút xem bước tiếp theo nên làm gì."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất