Chương 15: Đại hồng thủy toàn cầu
Đinh Thiến Thiến nghe tiếng gọi từ ban công vọng sang, "Cường ca, bên này em còn hai cái chậu, anh có muốn trồng rau không? Đất cũng có, hạt giống cũng có. Ban công nhà em nhiều chậu quá rồi, anh mà muốn trồng thì em cho anh."
Lưu Vũ Cường đi qua nhìn mấy chậu hoa lớn mà cô đang chăm bẵm, "Hai người đúng là cái gì cũng có nhỉ, thế tôi không khách khí đâu. Chậu to thế này thì cần bao nhiêu đất?"
Đinh Thiến Thiến chỉ hai bao đất trồng hoa dưới đất, "Một bao vừa đủ một chậu, em mua đắt lắm đấy. Còn hai chậu với hai bao đất, vừa vặn. Hạt giống còn năm gói, em cho anh hai gói."
Tần Ngạo Đông giúp Lưu Vũ Cường mang đất và chậu sang phòng bên cạnh, lúc quay lại thì mang theo mười gói khô bò, "Cường ca cho đấy, anh cầm về."
Đinh Thiến Thiến nhìn xuống, "Anh ấy cũng biết tích trữ hàng à, dù thứ này chúng ta không thiếu, nhưng có đi có lại thế này mới giữ được quan hệ tốt."
Tần Ngạo Đông gật đầu, "Ừ, nên em nhận. Thiến Thiến, em mang mấy khẩu súng ra ngoài buồng vệ sinh đi, anh kiểm tra đo đạc lại. Cả đạn dược nữa, mang ra phơi cho khô."
"Được," Đinh Thiến Thiến mang mấy khẩu súng thật ra, "Mấy khẩu súng giả kia để đấy, đừng có lẫn lộn. Em vào không gian hái ít trái cây, vừa nãy nhìn xuống thấy trái cây chín rồi."
Tần Ngạo Đông vội ngăn lại, "Thôi, một mình em vào cũng tốn thời gian. Hay là mình cất súng đi, rồi hai đứa cùng vào hái, coi như đi chơi ăn thật."
"Cũng được, súng dù sao cũng chưa cần dùng đến." Đinh Thiến Thiến kéo tay anh vào không gian, tìm mấy cái xô, thùng nhựa đựng nước để đựng trái cây.
Không gian có mỗi điểm này không tốt, hễ cứ trồng trọt trên đất hay trên cây là phải vào tận nơi mà hái. Hái xong, dù để trên đất đen hay trong không gian tĩnh mịch, đều có thể dùng ý niệm lấy ra được.
Rau dưa trước thu hai đợt rồi, dưa hấu mới thu một đợt, trái cây thì đây là đợt đầu tiên chín. Giờ rau dưa trái cây hai người đều không thiếu. Gà bắt đầu đẻ trứng rồi, nhưng hai người tạm thời chưa định ăn trứng, tốt nhất là để ấp ra gà con.
Không gian không có mùa, trái cây cứ đến đúng chu kỳ nở hoa kết trái là tự nhiên chín. Ban đầu Tần Ngạo Đông đi mua cây ăn quả, cây nào cũng được bảo là năm sáu năm tuổi rồi, đều là cây cho quả ngay trong năm đó. Nhìn thì có vẻ đúng là cho quả thật, nhưng đa số cây đều không có nhiều quả.
Hai cây lê chỉ hái được hai thùng, hai cây táo được một thùng, hai cây sơn trà nhiều quả nhất, nhưng quả bé nên cộng lại cũng chỉ được hai thùng, cam được một thùng, anh đào nửa thùng, đào được một thùng, nho được mười ba chùm, táo ta thì không hái, định để trên cây cho chín tự nhiên.
Hai người hái mất một tiếng mới hái xong hết trái cây, đợt sau thu hoạch chắc phải một năm nữa. Nghĩ vậy mới thấy số trái cây này cũng không nhiều.
Ra khỏi không gian, hai người bổ một quả dưa hấu, mỗi người nửa quả dùng thìa xúc ăn, trời nóng thế này ăn dưa hấu mới đã.
Buổi tối nhiệt độ có vẻ giảm xuống một chút, Đinh Thiến Thiến cảm thấy đắp chăn điều hòa hơi lạnh, lấy trong không gian ra một cái chăn mỏng đắp vào mới thấy vừa. Tần Ngạo Đông khẽ cười, ôm cô vào lòng, "Người anh nóng, lạnh thì cứ vào lòng anh mà ngủ."
Mấy hôm nay trời âm u, pin mặt trời sạc chậm, hai ngày nay quạt điện cũng không bật, ba mươi mấy độ hai người ngủ đều không dám chạm vào nhau, tối nay trời mát hơn, Tần Ngạo Đông cuối cùng cũng được ôm người ngủ, ôm chặt cô vào lòng, vô cùng thỏa mãn.
Sáng sớm bên ngoài mưa lại lớn hơn, hai người lại xuống lầu xem mực nước, nước đã đến tầng năm rồi, thế này thì cứ đà này, mỗi ngày tăng một tầng.
Bên ngoài, thuyền cứu viện của chính phủ lại dùng loa gọi, hôm nay sẽ di dời cư dân tầng năm và tầng sáu. Mấy hôm trước không thấy thuyền cứu viện đâu, ai cũng tưởng nước sẽ không dâng nữa, ai ngờ nó vẫn cứ dâng mãi.
Thấy thuyền cứu viện của chính phủ, cư dân từ tầng bảy trở lên cũng sốt ruột, ùa xuống tầng năm hỏi han tình hình. Người thì hỏi nước còn dâng nữa không, người thì than không có gì ăn, người thì bảo người nhà bị ốm nặng không có thuốc men.
Các anh bộ đội trên thuyền cứu viện chỉ nói sẽ báo cáo vấn đề của mọi người lên trên, không nói gì thêm.
Buổi chiều, thuyền cứu viện lại đến, lần này là phát đồ ăn. Mỗi người xuất trình chứng minh thư thì được nhận miễn phí một cân gạo, hai bắp cải thảo, mỗi tuần phát một lần.
Ngoài ra, mọi người có thể mua đồ của chính phủ, một gói bánh quy khô 100 gram và một gói mì ăn liền, giá 100 tệ một phần, cũng phải xuất trình chứng minh thư, mỗi người chỉ được mua một phần.
Các anh bộ đội đăng ký cho những người còn lại trong tòa nhà, bảo là lần sau phát đồ ăn thì sẽ phát theo danh sách. Rất nhiều người chửi rủa chính phủ lòng dạ hiểm độc, nhưng chửi thì chửi, vẫn mỗi người mua một phần.
Sau khi chia xong đồ ăn, người chỉ huy đội cứu viện nói: "Các vị cư dân, bây giờ là đại hồng thủy toàn cầu, hơn nữa thiên tai này có thể sẽ còn kéo dài rất lâu. Chính phủ không có nhiều lương thực dự trữ, mọi người có thể tự đi tìm kiếm vật tư."
Lời vừa dứt, lập tức có người nói: "Chúng tôi không có thuyền thì đi tìm vật tư kiểu gì, chẳng lẽ bơi ra ngoài chắc?"
Có người phụ họa: "Đúng đấy, không có thuyền thì đi thế nào? Hay là các anh để lại cho chúng tôi một chiếc thuyền đi."
Người chỉ huy nghiêm mặt nói: "Thuyền cứu viện của chúng tôi còn không đủ dùng, các vị đã có ý định đi ra ngoài thì khắc có cách."
Tất cả mọi người chửi bới, người thì oán trách chính phủ vô dụng, người thì trách trời không cho người sống. Đinh Thiến Thiến, Tần Ngạo Đông và Lưu Vũ Cường nghe một lúc rồi cùng nhau lên lầu.
Bỗng nhiên, Đinh Thiến Thiến thấy một con gián rất to đang bò trên cầu thang, "Ôi giời ơi, có gián! Mau về nhà, lấy thuốc diệt gián với thuốc xịt côn trùng ra xịt hết đi."
Lưu Vũ Cường cũng vội chạy theo hai người lên lầu, ba người mỗi người kiểm tra một lượt trong phòng, rồi ra ngoài hành lang xem xét cũng không thấy con gián đâu.
Lưu Vũ Cường đi đến chỗ hai người, "Nhà tôi tạm thời không thấy gián, dạo này thời tiết cũng không nóng lắm, đóng cửa sổ thường xuyên thì chắc gián cũng ít thôi, cả mấy cái miệng cống nữa, cũng phải bịt lại."
Tần Ngạo Đông gật đầu, "Ừ, cống thoát nước em bịt xi măng từ lúc ngừng nước rồi, không bịt thì mùi bốc lên chịu không nổi."
Lưu Vũ Cường ngạc nhiên, "Anh bịt bằng xi măng á? Thế sau này có nước thì phá xi măng ra phiền lắm, tôi dùng túi nilon bịt thôi."
Đinh Thiến Thiến ảm đạm nói một câu, "Cường ca, anh nghĩ tai họa này đến đây là hết chưa? Trận lụt này chắc cả thế giới đều hiếm thấy, mà bây giờ đây là đại hồng thủy toàn cầu đấy."
Lưu Vũ Cường im lặng, trong lòng anh cũng biết, chỉ là vẫn ôm hy vọng, mong tai họa này chỉ là tạm thời, qua không bao lâu thì sẽ khôi phục lại như cũ.
Tần Ngạo Đông nói thêm: "Cường ca, nhà em vẫn còn xi măng, anh có muốn dùng xi măng bịt lại không? Túi nilon dễ bị gián cắn rách lắm, nói không chừng sau này còn có chuột nữa."
Lưu Vũ Cường cười, "Được, thế cho tôi xin một ít, tôi cũng bịt bằng xi măng."
Đinh Thiến Thiến nghe vậy quay sang nói với Tần Ngạo Đông: "Hai anh đừng đứng ngoài này nữa, vào phòng khách nói chuyện đi. Em đi lấy xi măng, em để nó ở trong đống đồ linh tinh."
Tần Ngạo Đông cười rồi cùng Lưu Vũ Cường vào phòng khách. Lưu Vũ Cường nhìn đống vật tư trong phòng khách nói: "Hai người định sống kiểu mạt thế à?"
Tần Ngạo Đông nghiêm mặt, "Cường ca, hôm nay đội cứu viện bảo mọi người tự đi tìm vật tư, rõ ràng là chính phủ đã đoán được tai họa này không kết thúc sớm được đâu. Anh biết không, cảng có bao nhiêu là container, sau khi mất điện một tháng thì quân đội đã di dời hết đi rồi, đến cả cái thùng rỗng cũng di dời đi."
Lưu Vũ Cường nghe vậy sắc mặt có chút thay đổi, "Chính phủ biết trước tai họa này không kết thúc, thế giờ coi như là mạt thế thật à? Cũng may tôi nghe lời Linh Lung chuyển đến đây ở, ban đầu tôi định ở ký túc xá của xưởng sửa chữa máy móc, Linh Lung không yên tâm cho Thiến Thiến, nó bảo hai người đột ngột kết hôn mà chưa làm đám cưới, bảo tôi đến xem chừng, sợ Thiến Thiến bị anh bắt nạt." Nói rồi Lưu Vũ Cường bật cười.
Tần Ngạo Đông ngược lại không hề khó chịu, "Ừ, Cường ca anh cứ yên tâm, em và Thiến Thiến thật lòng yêu nhau mới đến với nhau."