Mạt Thế Cầu Sinh, Người Nghèo Chỉ Có Thể 0 Nguyên Mua

Chương 16: Khách sạn thu vật tư

Chương 16: Khách sạn thu vật tư
Đinh Thiến Thiến dùng túi rác đựng một túi xi măng đi ra, trên tay còn cầm một bình thuốc xịt gián đưa cho Lưu Vũ Cường, "Cường ca, chắc nhà anh không có thuốc xịt gián đâu. Trước kia em ở khu nhà cũ có nhiều gián lắm, mua sẵn bình dự phòng, sau chuyển đến đây liền mang theo luôn."
Lưu Vũ Cường cũng không khách khí, nhận lấy đồ vật từ tay Đinh Thiến Thiến, "Cảm ơn, tôi đi bịt hết cống thoát nước đây. Tối gặp!"
Tần Ngạo Đông tiễn người ra cửa, xoay người trở lại ôm Đinh Thiến Thiến vào lòng, "Cường ca bảo anh ấy chuyển đến đây ở là do em, khuê mật của em nhờ anh ấy đến xem hai ta, sợ em bị anh bắt nạt."
Đinh Thiến Thiến ngớ người, "Vậy hóa ra đây cũng là hiệu ứng do chúng ta trọng sinh mang lại à? Vậy anh không được bắt nạt em đâu đấy, anh Cường coi như là anh trai của em rồi."
Tần Ngạo Đông cúi đầu hôn lên môi cô, tay lại luồn vào trong áo cô, sờ soạng lên trên, "Bắt nạt thế này thì được không?"
Đinh Thiến Thiến gạt tay hắn ra, mặt vẫn còn hơi ửng hồng, "Anh đứng đắn chút đi."
Tần Ngạo Đông cười thích thú, "Trong nhà có ai đâu mà phải đứng đắn. Vợ à, mình cưới nhau hơn tám tháng, thêm hai năm trước nữa, quen nhau lâu vậy rồi mà anh thân thiết một chút em vẫn còn đỏ mặt, hả?"
Đinh Thiến Thiến bị trêu chọc như vậy thì mặt càng đỏ hơn, "Ai như anh da mặt dày, đừng nháo nữa, em đi nấu ít trà gừng mang theo tối uống. Hôm nay nhiệt độ mới có 28 độ, xuống nước sẽ hơi lạnh đấy."
Tần Ngạo Đông hết được đụng chạm mới buông cô ra, "Anh đi nấu cho, em lấy cho anh mấy lát gừng đi."
Đinh Thiến Thiến lườm hắn một cái, đồ sói này!
Hơn bảy giờ tối, Tần Ngạo Đông cõng một cái động cơ và hai bình oxy. Lưu Vũ Cường vác thuyền cao su, Đinh Thiến Thiến đeo trên lưng một cái ba lô rất lớn, trong ba lô có ba bình giữ nhiệt lớn đựng trà gừng, một tay cầm một cái cần câu và một cái vợt cá đựng trong thùng gấp gọn, tay kia xách nốt số đồ lặn còn lại.
Ba người lặng lẽ đi đến tầng năm, nước đã lên đến đầu gối. Buổi chiều mưa nhỏ nên nước cũng rút bớt.
Vẫn đi theo lối cửa sổ quen thuộc, Tần Ngạo Đông đi đầu, Đinh Thiến Thiến thứ hai, Lưu Vũ Cường đưa đồ ra hết rồi mới lên thuyền sau cùng.
Ba người bàn bạc một chút rồi quyết định đi khu công nghiệp Thành Tây trước. Khu công nghiệp cách xa khu dân cư, lại đang mùa hè nóng nực nên hầu như ai cũng nghỉ, ít bị người dòm ngó hơn. Các nhà máy trong khu công nghiệp phần lớn cao năm sáu tầng, mà địa thế bên đó lại cao hơn, những nhà không bị ngập đến nóc cũng có. Quan trọng nhất là bên ngoài khu công nghiệp có một tòa nhà thương mại tám tầng, ba tầng trên cùng là khách sạn, tầng một là xưởng sửa chữa ô tô, tầng hai là siêu thị, tầng ba là cửa hàng đồ gia dụng và quần áo, tầng bốn và năm đều là cửa hàng ăn uống.
Đinh Thiến Thiến quen thuộc chỗ đó là vì trước khi tốt nghiệp cô đã thực tập ở khu công nghiệp đó một năm, trừ tầng một và khách sạn trên cùng ra thì các cửa hàng còn lại cô đều đã ghé qua hết rồi.
Ra khỏi khu dân cư, lắp động cơ vào là thẳng tiến Thành Tây. Đinh Thiến Thiến lấy ba cái kính nhìn đêm từ trong ba lô ra, thực ra là mượn ba lô làm bình phong để lấy từ trong không gian ra.
Lưu Vũ Cường lại một lần nữa thán phục trang bị đầy đủ của hai người.
Đinh Thiến Thiến cười giải thích, "Cái này là em thu gom ở cửa hàng đồ dùng bên ngoài mấy hôm trước, cái kính nhìn đêm này thì cho anh."
Thuyền cao su chạy gần hai tiếng đồng hồ mới đến khu công nghiệp Thành Tây, xung quanh yên tĩnh như tờ, tòa nhà kia cũng không bị chính phủ trưng dụng. Giấu thuyền cao su vào một chỗ khuất khó bị phát hiện, ba người nhanh chóng lên lầu.
Tầng bảy, tám là phòng khách của khách sạn, tạm thời không lên vội, cứ lên tầng sáu trước đã. Tầng sáu là nhà hàng. Hai người đàn ông vào khu bếp phía sau, tìm được hai mươi bao gạo loại 100 cân, vị chi là 2000 cân. Thuyền cao su mà họ mang đến hôm nay là loại sáu người, tải trọng 800kg, vậy là chuyến này không chở hết chỗ gạo đó rồi.
Điều khiến Đinh Thiến Thiến ngạc nhiên là mấy bao gạo 100 cân này lại còn được đóng gói chân không. Lưu Vũ Cường giải thích, "Cái này là khách sạn đặt riêng đấy, gạo đóng gói chân không không dễ bị chuột bọ cắn, một số khách sạn yêu cầu nhà cung cấp phải dùng túi chân không." Ba người quyết định chở một chuyến về trước rồi quay lại, trừ trọng lượng của ba người ra thì còn chở được 1200 cân nữa, sợ thuyền cao su ngập quá sâu nên chỉ chở mười bao về trước.
Về đến khu dân cư mất hai tiếng rưỡi, đến lúc chuyển gạo lên nhà thì đã hơn một giờ sáng.
Sợ người khác cũng nhắm đến chỗ đó, ba người mang thêm một cái thuyền cao su nữa, hai người đàn ông mỗi người lái một chiếc, quay lại khách sạn ở khu công nghiệp Thành Tây, may mắn là không có ai bén mảng tới.
Hai người đàn ông chuyển nốt mười bao gạo còn lại lên hai thuyền cao su, còn Đinh Thiến Thiến thì xách mười hai bình gas ở bếp sau ra cửa bếp, tám thùng dầu ăn loại 10 lít, bốn bao rưỡi bột mì loại 50 cân, sáu rương các loại gia vị, hai rương mì, ba thùng miến, hai rương lớn nấm hương và các loại nấm, hoa quả khô khác, còn có một ít đồ lặt vặt nữa, Đinh Thiến Thiến cũng không xem kỹ, tìm hai cái thùng giấy nhét đầy hai thùng lớn.
Đến khi chuyển hết đồ lên thuyền cao su thì trời đã tờ mờ sáng. Đinh Thiến Thiến có chút lo lắng, "Lúc về sẽ dễ bị chú ý, sau này sợ là sẽ gây ra nhiều phiền phức lắm."
Hai người đàn ông cũng có chung nỗi lo, Lưu Vũ Cường đề nghị, "Hay là chúng ta tối về lại, giờ tìm chỗ nào kín đáo giấu tạm đi."
Đinh Thiến Thiến suy nghĩ một chút, "Chỗ kín đáo à, hay là ra cái khúc quanh phía sau kia, mặt trời cũng không chiếu tới. Hoặc là vào sâu bên trong nhà máy?"
Tần Ngạo Đông nói: "Hôm nay chắc ít người đi tìm vật tư thôi, với cả không có thuyền thì khó mà đến được đây. Hay là mình cứ giấu tạm ở khúc quanh phía sau kia đi, có người đến thì tính sau."
Lưu Vũ Cường gật đầu, "Ừ, vậy cứ làm thế đã."
Ba người chèo thuyền cao su ra góc sau khách sạn, chỗ này rất kín đáo, nhưng lại không nhìn thấy tình hình bên ngoài, tuy nhiên nếu có người đến thì vẫn có thể nghe thấy tiếng động.
Đinh Thiến Thiến thấy mọi thứ đã tạm ổn thì nói: "Hai anh ở trên thuyền nhé, em lẻn vào siêu thị ở tầng hai xem sao, nếu có ai đến thì hai anh đừng đợi em mà lái thuyền đi luôn, em sẽ lẻn vào cái nhà máy đằng sau kia."
Hai người đàn ông đều không đồng ý, Tần Ngạo Đông biết cô có khả năng tự vệ, chỉ là không muốn cô phải vất vả quá. Lưu Vũ Cường thì cảm thấy không thể để một người phụ nữ phải vất vả, mạo hiểm.
Đinh Thiến Thiến mặc đồ lặn vào, "Cứ quyết vậy đi, một mình em trông thuyền thì càng nguy hiểm hơn. A Đông, anh thả sợi dây này xuống nước nhé, em tìm được đồ gì thì sẽ kéo dây mấy cái, anh kéo lên. Nếu thuyền của anh rời đi thì sợi dây cũng không còn ở dưới nước nữa, em sẽ tự mình trốn sang xưởng bên kia." Nói rồi không đợi hai người đàn ông kịp phản ứng đã nhảy xuống nước.
Lưu Vũ Cường nhìn mặt nước mà lo lắng, Tần Ngạo Đông cười nói: "Cường ca, anh yên tâm đi, Thiến Thiến mạnh lắm, cô ấy có khả năng tự bảo vệ mình mà."
Đinh Thiến Thiến lặn xuống nước, trong siêu thị này đồ ăn rất nhiều, cô tìm túi nilon ở quầy thu ngân trước, rồi vớt đồ trong nước, rất nhiều đồ ăn vặt nổi lên tận trần nhà. Đinh Thiến Thiến cũng mặc kệ là cái gì, cứ vớ được là nhét vào túi to, túi đầy thì buộc túm lại rồi ném vào không gian. Chất được hơn chục túi thì cô vào không gian nghỉ ngơi năm phút. Ra khỏi không gian, cô lại tìm đến khu hàng nhang muỗi, chất hai túi lớn nhang muỗi, hai túi lớn thuốc xịt muỗi, xịt ruồi, xịt gián các loại. Nhang muỗi còn được bọc kín bên ngoài, bên trong sẽ không bị ẩm đâu!
Mấy thứ khác thì tạm thời chưa thu, nếu không lên thì hai người kia sốt ruột mất. Đinh Thiến Thiến bơi ra thì sợi dây vẫn còn ở dưới thuyền, chứng tỏ là hai người không gặp ai cả.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất