Mạt Thế Cương Thiết Xa Đội

Chương 8: Đúng là đi chạy nạn

Chương 8: Đúng là đi chạy nạn
Nghe xong Trần Viên, Trương Bàn Tử nhất thời cả kinh: "Cái gì?". Trương Thiện Tài tựa hồ không quá tin tưởng vào lỗ tai của mình. Hắn rất muốn hỏi rõ ràng xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn là tiếp tục đem hành lý bỏ vào cốp sau. Đóng cửa xe, cốp sau vẫn còn hành lý chưa bỏ xuống hết, hắn liền cố làm sao đó nhét những hành lý còn lại vào, đồng thời bắt gặp cái chỗ ngồi phía sau. Vừa mở cửa ra, dĩ nhiên là nhìn thấy cái kia kỳ quái bảo hiểm cái, hắn liền càng thấy kỳ quái: "Này là món đồ gì vậy?".
"Bảo hiểm cái, ngươi để ý nó một chút. Chờ một lát nữa bảo hiểm cái sẽ phát huy tác dụng đấy." - Trần Viên nhắc nhở.
Trương Thiện Tài liền đem hành lý đặt ở khe hở phía dưới bảo hiểm cái, đóng cửa xe, sau đó mới vòng ra ghế trước, chui vào chỗ kế bên tài xế: "Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy Trần ca, anh nói đi chạy nạn! Thiệt, một mình anh là Tiểu Tiểu nghiệp vụ viên, hơn nữa còn vừa từ chức, có cái gì tốt mà chạy nạn?".
Trần Viên vừa khởi động ô tô, lái về phía bãi đậu xe bên cạnh, vừa hỏi Trương Thiện Tài: "Trương Bàn Tử, cậu biết sinh hóa nguy cơ chứ?".
"Biết chứ." - Trương Thiện Tài gật gù, tiếp theo lại một bộ phi thường khinh bỉ nhìn Trần Viên: "Anh sẽ không phải là nói lập tức liền muốn tận thế đấy chứ?".
"Tên Béo, đây là thật sự." - Trần Viên nghiêm túc nói.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Viên, Trương Thiện Tài có chút nghi hoặc. Một mặt, hắn vẫn đúng là không quá tin tưởng sinh hóa nguy cơ sẽ xuất hiện, nhưng mặt khác, Trương Thiện Tài quen biết Trần Viên rất lâu, biết hắn không phải loại người sẽ suy nghĩ lung tung, vọng tưởng cuồng. Vậy thì khả năng duy nhất chính là: buổi trưa uống nhiều rồi, đầu óc bị cồn làm cho hỏng rồi.
Đang muốn đưa tay lên sờ trán Trần Viên, thì bị anh ta gạt tay ra: "Lăn xéo, mày là nam đấy, sờ soạng cái gì không biết. Còn tưởng là chúng ta đang làm gì trong xe à?".
Lời này vừa thốt ra, hình ảnh quá đẹp, khiến Trương Bàn Tử sởn gai ốc, không tự chủ được run lập cập: "Không phải là cẩn thận anh bị cồn giết não tế bào biến choáng váng đấy sao. Anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, cái gì sinh hóa nguy cơ, chuyện như vậy làm sao có khả năng xảy ra trên thực tế. Anh sẽ không phải là vì chuyện này mà gọi tôi ra, kéo tôi đi trốn đấy chứ? Anh mau mau tỉnh lại đi!".
Trần Viên biết việc này giải thích sẽ rất lao lực, có nói cũng vô dụng với Trương Thiện Tài, liền trực tiếp nói: "Tên Béo, tin tôi đi, quá nửa giờ nữa cậu sẽ biết thôi. Cùng lắm là mất nửa giờ, nếu như đến lúc đó cái gì cũng không xảy ra, chúng ta liền trở về, được chưa. Cậu cứ coi như cùng anh đây ngồi nói chuyện phiếm là được.".
Trương Thiện Tài nghe Trần Viên nói như thế, tuy rằng vẫn không thể nào tin được, nhưng cũng không kiên trì phản đối nữa: "Anh là nói nửa giờ sau tang thi nguy cơ sẽ bạo phát? Được rồi, vậy thì chờ nửa giờ. Nửa giờ sau nếu như cái gì đều không phát sinh, chúng ta đã nói rồi đấy, liền trở về nha.".
"Được rồi, được rồi." Vừa nói chuyện, Trần Viên đã đỗ xe đến bãi đậu xe trên mặt đất của Vanda quảng trường, sau đó anh xuống xe bảo Trương Thiện Tài giúp đỡ nhấc cái bảo hiểm cái ở ghế sau ra.
"Anh làm gì vậy?" - Trương Thiện Tài ngoài miệng tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng động tác lại không chậm, rất nhanh hai người hợp lực nhấc cái bảo hiểm cái ra.
"Đương nhiên là lắp cái bảo hiểm giang mặc lên phía trước rồi."
"Mẹ kiếp, đây là xe bảo mã(BMW) của anh đấy, anh làm như vậy không phải là đang chà đạp xe sao?".
Trần Viên bất đắc dĩ lườm một cái: "Tôi có phải dân chơi xe đâu, cái bảo hiểm cái này có thiết kế đặc thù, có thể trực tiếp kẹt vào đầu xe, không dùng được nữa thì có thể tháo xuống.".
"Ài! Trần ca, không ngờ anh còn có món này, khá đấy." - Trương Bàn Tử vừa nói vừa cùng Trần Viên bắt đầu lắp đặt bảo hiểm cái vào đầu xe. Có việc để làm, thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc nửa giờ đã trôi qua, và Trần Viên bọn họ cũng đã lắp đặt xong bảo hiểm cái, rồi trở lại xe.
Trần Viên không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, trên thực tế chính anh cũng rất hồi hộp. Một mặt, anh cũng hy vọng tận thế là giả, có thể chỉ là một giấc mộng Nam Kha của mình, như vậy thì mọi người sẽ không cần phải trải qua tận thế. Thật lòng mà nói, Trần Viên tình nguyện sống nghèo khổ hết đời trong thời bình, chứ không muốn sống dù chỉ một ngày trong tận thế. Nhưng nếu như đó chỉ là mộng, thì cũng thực sự quá chân thực.
Anh vẫn còn 18 năm ký ức, vậy thì tuyệt đối không thể chỉ là một giấc mơ đơn giản như vậy. Mặt khác, Trần Viên cũng lo lắng mình đoán sai, tận thế không đến, vậy thì mình phải nghĩ cách trả nợ thẻ tín dụng quẹt quá trán.
Thế nhưng tận thế dường như không muốn buông tha Trần Viên. Từ trong màn đêm xung quanh, đột nhiên bùng nổ từng trận kêu la thê lương thảm thiết, Trần Viên biết tận thế đời này đã đến.
Ngồi kế bên tài xế, Trương Thiện Tài nghe thấy âm thanh cũng thất kinh: "Sao vậy! Tiếng kêu thảm thiết này là xảy ra chuyện gì? Bên ngoài đường lại là xảy ra chuyện gì?". Trương Bàn Tử đang nói về việc rất nhiều xe vốn còn đang chạy tốt trên đường, vào thời điểm tiếng kêu thảm thiết phát ra, cũng đột nhiên mất khống chế, có xe đâm trực tiếp vào nhau, có xe lao ra khỏi đường, xung quanh đều là cảnh tượng tai nạn xe cộ khốc liệt, quả thực như là thế giới tận thế.
Đối với chuyện này, Trần Viên chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: "Tận thế đến rồi!". Sau đó liền nổ máy xe, hướng về phía lối đi bộ bên trong thương trường mà đi. Tai nạn xe cộ vẫn còn tiếp tục không ngừng xảy ra, Trương Bàn Tử sợ hãi không thôi, không ngừng quay đầu bốn phía quan sát, tựa hồ là muốn tìm ra đáp án, nhưng chỉ thấy ngơ ngẩn.
Trần Viên lúc này đã từ sự thất lạc ngắn ngủi khôi phục lại, nhìn thấy Tên Béo vẫn chưa thể bình tĩnh, liền nhỏ giọng nói: "Tên Béo, tận thế thật sự đến rồi. Xe cộ bên ngoài sở dĩ mất lái là vì tài xế vừa phát sinh bệnh biến, thành tang thi, ô tô không ai khống chế, đương nhiên là toàn bộ mất khống chế.".
"Vậy còn chúng ta thì sao, tại sao chúng ta không sao?" - Trương Thiện Tài tuy rằng vẫn đang khiếp sợ với tình huống bây giờ, thế nhưng trường kỳ tiếp xúc với điện ảnh cùng anime, khiến cho năng lực tiếp nhận của hắn khác hẳn với người thường, vì lẽ đó hiện tại đã biến thành một đứa trẻ hiếu kỳ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Chúng ta trời sinh có kháng thể, không sợ những bệnh độc thông thường, cho nên mới không sao. Thế nhưng nếu như chờ một chút bị tang thi cào trúng, bị lây nhiễm hai lần, vậy thì cũng sẽ biến thành tang thi thôi." - Trần Viên vừa cẩn thận lái xe đi tới, vừa giải thích. Tuy rằng hiện tại bên ngoài vô cùng hỗn loạn, thế nhưng anh vẫn tận lực nhỏ giọng, tránh gây sự chú ý cho lũ tang thi xung quanh bãi đậu xe. Hiện tại là đêm khuya, cửa hàng đều đóng cửa rồi, thế nhưng khu vực gần Vanda quảng trường vẫn có không ít người qua đường. Trong số những người này, tuyệt đại đa số đã biến thành tang thi.
"Mẹ kiếp, cũng thật là tang thi." - Xuyên qua cửa sổ xe, Trương Bàn Tử đã phát hiện một con tang thi đang loạng choạng đi tới. Cái đầu mục nát kia chắc chắn không phải là của một người bình thường. Thế nhưng Trương Bàn Tử cũng kỳ quái: "Sao tang thi này lại mục nát nhanh như vậy!".
"Đó là bởi vì tác dụng của bệnh độc, nó tương tự như axit sunfuric đậm đặc, ăn mòn trực tiếp." - Trần Viên tiếp tục nhỏ giọng giới thiệu.
"Vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?" - Trương Bàn Tử có chút không quyết đoán.
"Đi siêu thị vơ vét đồ, lập tức rời khỏi thành phố, ở đây không được. Buổi tối tang thi đều đại thể còn ở nhà, đến ngày mai, lượng lớn tang thi sẽ tràn ra đường phố, đến lúc đó chúng ta muốn đi cũng không được."
Trương Bàn Tử nghe xong đột nhiên gật đầu, tựa hồ cuối cùng cũng tìm được người đáng tin cậy: "Được, Trần ca, em đều nghe lời anh."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất