Chương 29: Chiến thắng trở về
Vừa rồi thu được một đống nhỏ kim tệ, nhìn sơ qua đã hơn trăm mai, tiếc là ta chỉ nhặt được hai mươi mấy.
Ừm, coi như tiện nghi cho đám mấy ông chú kia vậy...
Ta vội vàng chạy về Đường Dương Minh, đến nơi trú ẩn Bóng Đêm, lúc này đã là chín giờ tối. Từ xa, ta có thể thấy quán trọ Bóng Đêm sáng đèn rực rỡ. Qua khung cửa kính, lờ mờ thấy mấy bóng người đang quây quần trong đại sảnh.
Càng đến gần quán trọ, tiếng nói chuyện bên trong càng vọng vào tai ta.
"Trời ạ, nghĩ đến mà tức! Chúng ta vất vả lắm mới hạ gục được Boss, vậy mà đám khốn nạn kia lại dễ dàng cướp đi!"
"Mất Boss coi như xong, chúng còn giết sạch chúng ta. Mất công cày cuốc lên cấp 7, giờ lại tụt về cấp 6. Haiz..."
"Kiếm của ta cũng bị nổ rồi! Mẹ kiếp!"
"Boss không có, cấp mất, trang bị mất, đến đồ ăn cũng không còn. Đói quá..."
Vừa dứt lời, trong quán trọ vang lên một tiếng thở dài đồng loạt của mọi người.
Sau đó, có người với một tia hy vọng lên tiếng: "Các cậu xem, ngoài tên phản đồ kia ra, chúng ta không phải còn có người sống sót trở về sao? Chính là người đã dẫn chúng ta đi đó. Sức chiến đấu của cậu ta không tệ, biết đâu lát nữa cậu ta có thể mang đồ ăn về thì sao?"
"Đừng mơ nữa. Chờ đi, lát nữa cậu ta cũng sẽ chết về thôi."
"Chỉ một mình cậu ta, làm sao thoát khỏi mười mấy người kia..."
"Cậu ta sẽ chiến thắng trở về." Giữa lúc mọi người chẳng còn một chút hy vọng nào, chỉ có Bạch Dương là người duy nhất đặt trọn niềm tin vào ta.
Ngay lúc Bạch Dương dứt lời, một thanh niên khoác trên mình bộ giáp đen tuyền, đầu đội chiếc mũ giáp kim loại nặng nề, chậm rãi bước vào từ cửa quán trọ.
Nhìn thấy thanh niên này, cả quán trọ nhất thời chìm trong cảnh tượng kinh ngạc lẫn mừng rỡ.
"Thật sự đã về rồi!"
"Trời đất! Cậu nhóc, sao cậu lại bình an vô sự thế này? Tôi cứ tưởng cậu cũng giống chúng tôi, sắp phải từ trên lầu sống lại chứ!"
Hơn mười người, cả nam lẫn nữ, lập tức vây lấy ta. Rốt cuộc, nhìn thấy ta trở về bình an, họ biết điều đó có ý nghĩa gì.
"Tiểu huynh đệ, có mang đồ ăn về không?"
Trong khi mọi người đang trông đợi nhìn ta, ta gật đầu. Sau đó, ta đi đến quầy thu ngân phía sau đại sảnh, mở ba lô, lấy hết tất cả bánh mì khô đã được đóng gói mang theo ra, đặt lên quầy, chỉ giữ lại vài gói đủ cho hai ngày tới.
Nhìn đám người xung quanh như những con sói đói, ta lên tiếng: "Chia đều ra, mọi người đừng tranh giành."
Tiếp theo đó, tất cả người chơi đói bụng cả ngày trong quán trọ đều lần lượt lấy được đồ ăn, rồi nhao nhao ngồi xuống góc tường, ăn ngấu nghiến.
Vừa gặm bánh mì, thanh niên tóc vàng kia có chút áy náy nhìn ta hỏi: "Rốt cuộc cậu đã trốn thoát bằng cách nào?"
Vì nhớ lại hoàn cảnh của ta lúc đó cũng giống y như cậu ta, đều bị nhốt trong quán internet, còn cậu ta thì vừa ra ngoài đã bị hạ gục, còn ta lại bình an trở về, thanh niên tóc vàng tỏ ra vô cùng khó hiểu: "Cậu không thể nào một mình giết hết bọn họ chứ?"
Chỉ liếc nhìn thanh niên tóc vàng một cái, ta không giải thích gì cả. Thay vào đó, ta dừng lại một chút rồi đi thẳng đến chỗ Bạch Dương và Nhu Tuyết đang ngồi ăn bánh mì cùng nhau.
"Cảm ơn ngươi."
Bạch Dương đang ăn bánh mì một cách ngon lành, bỗng thấy ta tiến đến trước mặt, bất ngờ nói lời cảm ơn. Bạch Dương liền khoát tay, cười tùy tiện: "Không có gì đâu, vui với giúp người thôi. Đó là truyền thống tốt đẹp của thanh niên Trung Quốc chúng ta!"
Ta dừng lại một chút, rồi hỏi: "Ta vẫn muốn biết, tại sao ngươi lại nguyện ý hy sinh bản thân để bảo toàn cho ta? Ý ta là, chúng ta mới chỉ quen nhau sáng nay thôi mà."
Rốt cuộc, lúc đó Bạch Dương trốn sau thùng rác, đó là nơi an toàn nhất. Chỉ cần đám người kia bắt được Boss, cậu ta có thể bình an rời đi. Thế nhưng, cậu ta lại chọn cách tự lộ diện, cuối cùng hy sinh bản thân để đảm bảo sự an toàn cho ta.
"Cũng là vì mọi người thôi," Bạch Dương cười cười, nói: "Ngươi nghĩ xem, ta chạy trốn thì có ích gì? Lúc đó trong quán internet, đồ ăn chắc chắn cũng bị bọn họ lấy hết rồi. Nhưng ngươi lúc ấy đã lấy được đồ ăn rồi, cho nên việc ngươi sống sót còn giá trị hơn ta sống sót. Bằng không, giờ chúng ta lấy đâu ra thức ăn này? Còn ngồi đây chờ chết đói!"
"Thêm nữa," Bạch Dương nói, mắt liếc nhìn Nhu Tuyết đang cúi đầu ăn bánh mì, rồi tiếp tục: "Họ giết Tiểu Tuyết. Với tư cách là bạn trai của Tiểu Tuyết, ta không bảo vệ tốt cho nàng đã là có lỗi rồi. Làm sao ta có thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình chứ?"
Vừa dứt lời, Nhu Tuyết bên cạnh không khỏi đưa tay véo nhẹ tai Bạch Dương, bất lực nhìn Bạch Dương nói: "Đồ ngốc!"
Lời của Bạch Dương cũng đại khái giúp ta hiểu được, người thanh niên trước mắt này là một người như thế nào.
Do dự một chút, ta lấy thanh "Cuồng Bạo Chó Dữ Bạo Ra" (Cuồng Bạo Chi Kiếm) ra khỏi ba lô, đưa đến trước mặt Bạch Dương: "Vẫn chưa giám định, ngươi tự mình đi kiểm tra đi."
Nhìn thanh kiếm sáng bóng rất tốt mà ta đưa tới, đang định hỏi thanh kiếm này từ đâu ra, như chợt nghĩ đến điều gì, Bạch Dương nhất thời mở to hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn ta nói: "Cái đó... Ngươi cướp được sao?"
Ta gật đầu: "Vận khí khá tốt, đánh được đòn cuối cùng, tiện tay lấy thêm hai món trang bị."
"Tuyệt vời! Đúng là có cậu!" Nghe vậy, Bạch Dương không khỏi cười phá lên: "Thật sung sướng! Boss mất trang bị, rơi đồ về tay bọn chúng, đồ ăn thì ngươi lấy được. Thật hả giận!"
"Quả nhiên giữ cậu lại là lựa chọn sáng suốt nhất!"
Tiếp đó, Bạch Dương lại nhìn về phía thanh kiếm trong tay ta, mím môi, rõ ràng rất thích thanh kiếm này, nhưng lại ngập ngừng không muốn nhận: "Làm gì vậy? Cái cậu nhặt được thì đương nhiên là của cậu rồi!"
"Ngươi cứu mạng ta, ta không muốn thiệt thòi." Ta nói, rồi nhìn sang bên hông trống rỗng của Bạch Dương, nói: "Kiếm của ngươi cũng bị nổ rồi. Là vì ta mà gây ra tổn thất, coi như là bồi thường."
Thật sự là không thể chống cự lại sức hấp dẫn của thanh kiếm này. Dù sao đối với Bạch Dương, một người thích khoe khoang kiếm cổ trước mặt bạn bè, thanh kiếm này hắn thật sự là vừa thấy đã yêu.
Vì vậy, Bạch Dương chỉ khách khí đôi câu rồi nhận lấy "Cuồng Bạo Chi Kiếm" từ tay ta.
Nhìn thanh trường kiếm bạc tinh xảo trong tay, trong mắt Bạch Dương lộ ra sự ngưỡng mộ vô tận.
Chỉ chờ ta chuẩn bị quay người rời đi, bỗng Bạch Dương hô lớn: "Lâm huynh, anh đợi đã, tôi cũng có thứ này cho anh."
Ta quay người nhìn về phía Bạch Dương, chỉ thấy Bạch Dương lục lọi trong ba lô một hồi, rồi lấy ra một chiếc cung bạc vô cùng hoa lệ và tinh xảo.