Số lượng quái thú quá nhiều, thời gian chiến trường quý giá cấp bách, đối với dị năng giả bị thương nặng, quân y hệ mộc cấp cao đi cùng sẽ chỉ cứu chữa cho họ đến mức trong thời gian ngắn không thể tử vong, sau đó lập tức đưa về hậu phương, bằng cách này sẽ tiết kiệm dị năng cho quân y hệ mộc, tranh thủ trước khi tinh thần lực cạn kiệt cố hết sức cứu nhiều người nhất có thể.
Công tác trị liệu cụ thể, chăm sóc chủ yếu tập trung ở phía đội y tế hậu phương.
Đội y tế của Cố Phồn nằm ở phía tây bắc căn cứ, phụ trách tiếp nhận thương binh trên chiến trường tây bắc.
“0186” tiểu đội ba mươi sáu người, tổng cộng phụ trách một trăm hai mươi cái giường.
Trận chiến kéo dài, rất nhanh giường bên bọn họ liền chiếm đầy.
Đợt này, Cố Phồn được phân đến bốn bệnh nhân.
Một dị năng giả cấp B, ba dị năng giả cấp C.
Dị năng giả cấp B bị quái thú hệ hỏa tấn công, nửa người đều bị thiêu đen, quân y tiền tuyến đã chữa khỏi cổ và mắt cho anh ta, phần còn lại chưa chữa. Không phải nhẫn tâm, mà là tiền tuyến người bị thương quá nhiều, nếu các quân y trì hoãn thời gian tập trung vào chẩn đoán và điều trị cho một người, sẽ dẫn đến những người khác vì hiệu suất không đủ mà mất mạng.
Ba dị năng giả cấp C, một người bị quái vật cắn nát bắp chân, một người bị gai đất đâm bị thương mắt, người còn lại bị quái thú sói cắn đứt cánh tay phải.
Bốn người nằm ở trên một cái giường, vẻ mặt đau đớn, hoặc là nắm lấy ván giường hoặc đau đến run rẩy, nhưng không có một người kêu rên.
Không chỉ có bọn họ, tất cả người bị thương được đưa tới đều chịu đựng đau đớn, có thể không phát ra âm thanh thì không phát ra âm thanh.
Cố Phồn đầu tiên đi tới bên cạnh dị năng giả cấp B bị lửa thiêu, đây là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng trung bình nhưng thân thể rắn chắc cường tráng, nhìn thấy Cố Phồn, mắt bên phải còn nguyên vẹn của người này thậm chí còn truyền đạt ý cười với cô.
Đây là một người nhiệt tình lại kiên cường lạc quan.
Bản thân Cố Phồn nhát gan, nhưng cô kính nể kiểu người tốt này.
Linh lực mộc vận chuyển, Cố Phồn thi triển một lần “thuật chữa trị” cho anh ta.
Diện tích bỏng rất lớn, nhưng đều là tổn thương ngoài da, y học hiện đại có thể khó trị liệu, nhưng mà đối với Cố Phồn mà nói, loại bỏng này dễ xử lý hơn nhiều so với sáu lỗ thủng máu lần đó của Lục Nhai. Chỉ là một lần thuật chữa trị, tất cả vùng da bị cháy của người đàn ông đều kết sẹo, hình thành một lớp khô và cứng, giống như lớp vảy kỳ lân.
Người đàn ông khiếp sợ nhìn Cố Phồn.
Hết đau rồi!
Bị bỏng nghiêm trọng như vậy, anh ta thế nhưng không còn cảm thấy đau đớn nữa!
Thật ra nếu Cố Phồn tiếp tục thi triển, còn có thể làm cho lớp vảy này của anh ta tróc xuống mọc ra làn da mới, nhưng bên cạnh còn có ba người bị thương chờ cô và còn nhiều người khác đang đến nữa, cô cũng không thể lạm dụng linh lực, có thể làm cho mỗi người bệnh giảm trừ đau đớn chính là yêu cầu trị liệu mà Cố Phồn đặt ra cho mình.
“Anh nghỉ ngơi trước đi, nếu buổi tối còn dư sức, tôi sẽ cố gắng thêm một bước trị liệu cho anh.”
Đơn giản trấn an anh ta, Cố Phồn bước đến người bị thương thứ hai.
Dị năng giả cấp C này khoảng ba mươi tuổi, mắt bị gai đất đâm bị thương mắt, khắp mặt đầy máu, quân y tiền tuyến đã bảo vệ tròng mắt.
Vị trí miệng vết thương khá nguy hiểm, nhưng diện tích không lớn, Cố Phồn thi triển một chút thuật chữa trị, vết thương của đối phương đã hoàn toàn chữa khỏi.
Người này khiếp sợ đến nhảy dựng lên!
Cố Phồn không muốn quá phách lối, giống như một nhân viên y tế bình thường, vừa kiểm tra vết thương của người thứ ba vừa nhắc nhở người đàn ông trẻ tuổi mới chữa khỏi: “Vết thương đã lành rồi, trở lại chiến trường đi.”
“Được!”
Rõ ràng là cậu thanh niên vừa rồi không hề bị dọa sợ, cậu ta chào Cố Phồn rồi chạy ra ngoài.
Người bị thương thứ ba là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, hai hàng răng do con quái thú để lại trên đùi phải sâu đến mức có thể thấy được xương.
Đối với Cố Phồn đó chỉ là vết thương nhẹ, một lần có thể chữa khỏi.
“Cảm ơn.”
Nữ dị năng giả bình tĩnh, không quá kích động như người vừa rồi, sau khi nói cảm ơn cô liền tự mình xuất phát trở lại chiến trường.
Người bị thương thứ tư thoạt nhìn trẻ tuổi nhất, có thể mới hai mươi tuổi, thiếu một cánh tay phải, cậu ta không kêu rên nhưng trên mặt lại đầy nước mắt, đắm chìm trong nỗi đau của chính mình, thậm chí không chú ý đến quá trình trị thương của ba người bên cạnh, cho đến khi Cố Phồn đi tới, cậu ta mới dùng tay trái lau nước mắt.
“Đau không?” Cố Phồn hỏi.
Chàng trai trẻ lắc đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Phồn tươi cười, tự giễu nói: “Tôi chỉ cảm thấy mình thật vô dụng.”
Cậu ta là dị năng giả hệ kim, cho rằng mình cũng có thể giống như thiếu soái tung hoành sa trường, không nghĩ tới lần đầu tiên ra chiến trường liền thành tàn phế.
Ba người phía trước đều rất kiên cường, chỉ có cậu thanh niên này làm Cố Phồn có cơ hội hỏi một câu: “Sẽ hối hận sao?”
Rõ ràng có thể ở lại căn cứ an ổn hưởng thụ, nhưng vì căn cứ cùng hai vạn người bình thường không quan hệ lại phải chạy ra ngoài đánh giết quái thú, cũng phải trả giá một cánh tay, cậu ta còn trẻ như vậy, có hối hận hay không?
Cậu trai trẻ tuổi dường như không ngờ rằng một nhân viên y tế lại hỏi điều này, trầm mặc vài giây, cậu ta vừa rơi nước mắt vừa trả lời: “Không hối hận, tôi đã giết hai mươi bảy con quái thú, không tính là vô ích.”
Cố Phồn đã hiểu, bắt đầu trị thương.
Cô không thể trị hết cụt tay nhưng cô có thể chữa lành miệng vết thương cho cậu ta.
Sự biến mất của cơn đau làm cho những giọt nước mắt của chàng trai trẻ cũng ngừng lại, cậu ta khó có thể tin mà ngồi dậy, cúi đầu kiểm tra miệng vết thương.
Đối với dị năng giả mà nói, mất tay chỉ là không còn có thể sử dụng một số vũ khí nóng, dị năng công kích cũng không bị ảnh hưởng, cho nên cậu ta vẫn có thể ở lại quân đội, thậm chí có thể quay trở lại chiến trường như hai thương binh vừa rồi.
“Cô, cô là dị năng giả cấp B?” Cậu ta ngạc nhiên hỏi Cố Phồn, bởi vì cậu ta biết rõ cấp C không có tốc độ điều trị hiệu quả như vậy.
Cố Phồn cười nói: “Cấp C, quen tay hay việc.”
Thiếu niên hai mắt sáng lên, quen tay hay việc, vậy nếu cậu ta tiếp tục hoàn thiện bản thân, có phải cũng có khả năng vượt qua trình độ công kích của cấp C?
Đợt đầu tiên Cố Phồn tiếp nhận những người bị thương và đưa ba người bị thương trở lại chiến trường, hiệu suất này đã thu hút sự chú ý của các nhân viên y tế khác.
Chỉ là thương binh không ngừng đưa tới, mọi người tạm thời không có thời gian trao đổi.
Trị liệu không ngừng liên tục mãi cho đến chạng vạng bảy giờ, bóng đêm bao trùm thông báo kết thúc trận chiến hôm nay.
Đợt người bị thương cuối cùng đưa tới, linh lực trong cơ thể của Cố Phồn gần như cạn kiệt, phạm vi vết thương nhỏ đều có thể chữa trị, nhưng không chịu nổi quá nhiều người bị thương.
Vì hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng đêm nay, Cố Phồn thậm chí còn lặng lẽ hấp thu một viên linh thạch hệ mộc.
Cuối cùng cũng hoàn thành công việc, Cố Phồn lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu quan sát các đồng đội của mình thì thấy đã có người ngồi bệt trên mặt đất.
Trong doanh trại có hơn một trăm giường bệnh, còn lại là những giường đơn dày đặc, những người bị thương đã điều trị nhưng không thể trở lại chiến trường lúc này đang nằm trên những chiếc giường đó, không có một ngàn cũng có tám trăm.
Quân nhân phụ trách ăn uống mang theo tinh thạch không gian tới tiểu đội “0186” đưa cơm, mỗi người một phần.
“Cố Phồn, tỷ lệ chữa khỏi của cậu cũng cao quá đi, thật sự chỉ có cấp C thôi sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu như tôi tất cả các vết thương nhỏ đều chữa khỏi như cô, vậy thì tôi có mười lần tinh thần lực cũng cạn kiệt, chưa kể tốn thời gian, tốc độ của cô quả thật không thể tin được, nhanh nhất, giống như cũng có ba đến năm phút?”
“Đúng đúng đúng, hiệu suất của Cố Phồn đặc biệt cao, ngay cả những loại thuốc giảm đau hiệu quả nhất cũng không nhanh bằng cô!”
Ba mươi sáu nhân viên y tế tụ lại cùng nhau ăn cơm, đề tài gần như tất cả đều tập trung vào Cố Phồn.
Cố Phồn chỉ có thể tiếp tục đưa ra lý do “quen tay hay việc”, “thay đổi lượng dẫn đến biến đổi chất”: “Tôi mỗi ngày đều vận dụng tinh thần lực cho đến khi khô kiệt mới thôi, cấp bậc là trời sinh, nhưng tôi có thể thử nâng cao dung lượng tinh thần lực, cho nên, tinh thần lực dự trữ cuẩ tôi có thể cao hơn mọi người một chút.”
Đội y tế lâm vào trầm tư.
Bọn họ trầm tư, Cố Phồn là người đầu tiên ăn cơm xong, đem hộp cơm đặt ở nơi tập trung thu hồi, Cố Phồn chào đồng đội: “Tôi đi ngủ trước, hiện tại tinh thần lực trống trơn, tôi phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.”
Tất cả mọi người đều ở trong trạng thái không sai biệt lắm, nhao nhao gật đầu.
Để đảm bảo chất lượng giấc ngủ của đội y tế, mỗi người trong số họ đều có lều ngủ của riêng mình, dựng bên ngoài đội y tế.
Cố Phồn đi ra ngoài, vừa đi tới cửa, cô vươn tay định kéo cửa, tay sắp đụng tới tay nắm cửa, đột nhiên có người từ bên ngoài mở cửa ra.
Cố Phồn ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy một người quen.
Lục Nhai toàn thân mặc chiến giáp màu đen, dường như không ngờ gặp được cô, động tác dừng lại.
Cố Phồn mỉm cười, tránh sang một bên, để anh vào trước.
Lục Nhai liếc nhìn vào bên trong, cho cô một ánh mắt “đi ra”.
Cố Phồn liền đi ra ngoài.
Bên ngoài màn đêm buông xuống, bên ngoài doanh trại có những lớp chắn sáng, ngăn trở ánh sáng bên trong, bốn phía đen tối.
“Cảm giác như thế nào?” Lục Nhai đưa cô đi xa vài bước, thấp giọng hỏi.
Cố Phồn ăn ngay nói thật: “Mệt chết đi được, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ.”
Lục Nhai trầm mặc một giây, nói: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Cố Phồn xoay người, vừa định rời đi, nghĩ đến một việc, dừng lại hỏi anh: “Tiền tuyến chỗ các anh thế nào?”
Lục Nhai: “Coi như thuận lợi.”
Cố Phồn yên tâm, mệt mỏi đi về phía lều của mình.
Lục Nhai nhìn bóng hình cô biến mất, lúc này mới vào doanh trại kiểm tra tình hình của những người bị thương ở đây.
Để cho những người bị thương được nghỉ ngơi tốt, anh một mình cùng đội trưởng đội đội y tế “0186” hỏi thăm.
“Ngài yên tâm, thương thế của người bị thương đưa tới về cơ bản đã được kiểm soát, các thành viên đều rất có trách nhiệm, đặc biệt là Cố Phồn, hiệu quả chữa trị và hiệu suất của cô ấy có thể sánh ngang với dị năng giả cấp B, những người bị thương qua tay cô ấy chữa trị, có hơn một nửa đều trở về chiến trường, thiếu soái ngài xem, người tài giỏi như thế, có phải nên sắp xếp cô ấy ra tiền tuyến không?”
Phương thức trọng dụng nhân tài của quân đội là phái nhân tài ra tiền tuyến, phát huy tác dụng lớn nhất.
Đội trưởng y tế cho rằng, nếu Cố Phồn ở tiền tuyến, vậy một nửa số người bị thương mà cô chữa khỏi sẽ không phải mất thời gian đi tới đi lui chiến trường.
Nhưng Lục Nhai lại nói: “Không cần, cô ấy ở tại phía sau phát huy tốt hơn.”
Cố Phồn quá nhát gan, để cho cô ra tiền tuyến, cô chỉ lo tránh né quái thú, nào có tinh lực trị liệu cho người khác.
Còn phải tuần tra những đội y tế khác, Lục Nhai đi ra khỏi doanh trại.
Trước khi rời đi, anh nhìn về phía lều của Cố Phồn.
Nguyên tố kim lại lao về phía cô.
Sau khi cùng cô đơn độc ở chung mấy ngày, Lục Nhai đã phủ nhận suy đoán cô đang chơi đùa với các nguyên tố kim, ở nơi như thế này, cô không có khả năng nhàn rỗi như vậy.
Bất quá, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Lục Nhai coi trọng chính là đan dược và năng lực chữa trị của cô, còn việc cô có dị năng hệ kim hay là nắm giữ các phương pháp tu luyện đặc thù, Lục Nhai sẽ không tìm hiểu thêm.
Thu hồi tầm mắt, Lục Nhai đi đến một nơi tối tăm khác.