Lục Nhai dùng Mặc Long Châu xong liền không nói gì nữa.
Cố Phồn nhàn rỗi cũng không có việc gì, chào anh một cái rồi bắt đầu tu luyện tại chỗ.
Nơi này linh khí dồi dào hơn so với nơi cô đột phá Trúc Cơ, nếu như không phải bên dưới có hai con quái thú cấp S sinh sống, Cố Phồn đã muốn xây một cái hang sống ở đây cả đời.
Một khi bắt đầu tu luyện, liền xem nhẹ thời gian trôi qua.
Nửa đêm, Lục Nhai từ trạng thái ngủ say tỉnh táo lại, anh còn chưa kịp nhớ lại tác dụng của Mặc Long Châu, bóng dáng khoanh chân ngồi của Cố Phồn đã xuất hiện trước mặt anh. Bóng đêm khiến đường nét trên gương mặt cô mơ hồ, nhưng dù là tư thế ngồi đặc biệt của cô hay là vẻ thanh tịnh trên mặt rời xa thế tục, đều một lần nữa nhắc nhở Lục Nhai sự khác biệt giữa hai người.
Nửa đêm sau, Lục Nhai gần như không ngủ, anh cứ lẳng lặng ngắm nhìn thân ảnh kia, cho đến khi phát hiện nguyên tố kim lưu động xung quanh ngừng lại, biết cô muốn kết thúc tu luyện, Lục Nhai mới nhắm mắt lại.
Anh giả vờ ngủ, Cố Phồn tỉnh, nhớ tới vết sẹo trên mặt Lục Nhai, cô trước tiên nhìn về phía Lục Nhai.
Thuốc xóa sẹo phát huy tác dụng hoàn hảo, mặt cùng cánh tay Lục Nhai đã khôi phục như lúc ban đầu, về phần mắt phải đợi anh tỉnh rồi nói sau.
Thư giãn gân cốt, Cố Phồn lấy một cái chiếu từ không gian ra trải trên mặt đất, cô nằm lên.
Thói quen mỗi ngày năm giờ sáng kết thúc tu luyện, lại nằm thẳng đợi một lát, cho đến khi mọi người tỉnh lại.
Cố Phồn cũng không buồn ngủ, cô phóng thích thần thức ra bên ngoài vẫn tối tăm.
Trên dưới phạm vi năm trăm mét, ngoại trừ núi vẫn là núi hoặc chính là cây cối trên đỉnh núi.
Mấy chậu hoa kia là phong cảnh duy nhất có thể hấp dẫn Cố Phồn.
Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu tới trước hang động nho nhỏ này, Lục Nhai ngồi dậy.
Cố Phồn nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt đen như bầu trời đêm của Lục Nhai, cô biết Mặc Long Châu đã phát huy tác dụng.
Nói đến đây, Lục Nhai thật muốn cảm tạ tính cách cẩn thận tự vệ của Cố Phồn, tuy cô vẫn co đầu rút cổ trong môn phái, dù là nghe các đệ tử đồng môn nói một ít nguy hiểm có thể gặp phải khi rèn luyện bên ngoài, cô liền tích góp cống hiến đi đổi một phần đồ vật có thể dùng được, bằng không trong tay cô làm sao có Mặc Long Châu.
“Thấy được không?”
Thấy anh không nhúc nhích, Cố Phồn theo bản năng phất phất tay.
Lục Nhai gật đầu.
Cố Phồn vừa thu chiếu vừa hỏi: “Trên người anh còn vết thương nào khác không? Không có chúng ta đi thành phố Trương trước đi, Tinh Hà bọn họ còn ở nơi đó chờ, anh biến mất lâu như vậy, Liên Doanh rất lo lắng.”
Lục Nhai mới vừa trốn vào hang động này, khắp cơ thể đầy vết thương, may mắn cô có đưa Sinh Cơ Bổ Huyết Đan, vết thương đã sớm tốt lên, chỉ là để lại một ít vết sẹo, hôm nay uống thuốc xóa sẹo của cô, ngay cả một ít vết sẹo cũ cũng không còn.
Tu Chân Giới đan dược thần kỳ như thế, nghĩ đến đan dược cải thiện dung mạo cũng có thể luyện chế ra, có lẽ cô nói bộ dạng anh xấu cũng không phải là trêu chọc, cho nên lúc trước cô giúp anh lau chùi thân thể mới có thể mặt không đổi sắc.
Đúng lúc này, Lục Nhai nhìn thấy một hàng chậu hoa được đặt bên ngoài.
Anh lập tức thu tất cả những chậu hoa lại.
Cố Phồn thấy vậy, cười nói: “Anh cũng rất thông minh, độ cao nơi này toàn là đỉnh núi hẹp, vách núi màu vàng đất bên này có chút màu đỏ, nếu thật sự có người tìm tới anh, rất dễ phát hiện.”
Lục Nhai tựa hồ cũng không muốn thảo luận nhiều về đề tài này, cúi người đi ra khỏi hang động, hỏi phương hướng thành phố Trương: “Hạ Tinh và những người khác đã trở về?”
Vừa rồi cô chỉ nói tiểu đội Tinh Hà đang đợi.
Cố Phồn: “Ừm, bên này có quá nhiều quái thú cấp cao, thiếu anh, ai còn dám đi tiếp.”
Lục Nhai liếc nhìn cô một cái: “Em đạt Trúc Cơ khi nào? Thịnh Hi có nhìn ra không?”
Cố Phồn lắc đầu: “Họ Thịnh còn muốn cưỡng ép đưa tôi về, bị tôi nghe thấy kế hoạch của anh ta nên chúng tôi ra tay trước, Hạ Tinh coi như phối hợp, không cưỡng ép giữ chúng tôi lại. Sau khi tách khỏi họ, tôi mới mất chừng mười ngày đột phá Trúc Cơ, tiếp theo chính là tìm anh.”
Nói xong, Cố Phồn xuất kiếm, bay ra ngoài như sao băng, bay một vòng quanh đỉnh núi phía trước, lại trở lại trước mặt Lục Nhai, ngự kiếm một đoạn không mà đứng.
Thấy vẻ mặt Lục Nhai một chút thay đổi cũng không có, Cố Phồn ngạc nhiên nói: “Anh cũng không kinh ngạc hay ghen tị một chút sao?”
Tinh Hà trầm ổn như vậy, Thanh Đằng lạnh lùng như vậy, đều tỏ vẻ yêu thích ngự kiếm phi hành.
Lục Nhai: “Tốc độ nhanh hơn giày phi hành hạng S?”
Cố Phồn: “Ừm, so với Thanh Đằng, tốc độ nhanh gấp đôi, hai con bồ nông chưa chắc đã đuổi kịp.”
Những quái thú cấp S trên Trái Đất này, uy lực công kích có thể so với yêu thú Kim Đan kỳ, nhưng thần thông khác thì kém xa yêu thú.
Lục Nhai: “Công kích như thế nào?”
Cố Phồn: “Sử dụng pháp quyết Luyện Khí kỳ có thể so sánh với nhóm Tinh Hà, pháp quyết Trúc Cơ kỳ còn chưa có cơ hội dùng qua.”
Lục Nhai đem ánh mắt hướng về phía cái hồ lớn cách đó hai km.
Cố Phồn giật mình: “Anh muốn đi đối phó hai thủy quái cấp S kia?”
Lục Nhai: “Lúc ấy tôi bị hai con bồ nông phối hợp công kích, thủy quái đánh lén, cho nên không có trực tiếp cùng chúng nó giao thủ, nhưng thủy quái sau khi lên bờ tốc độ cũng nhanh, tôi và em liên thủ, đánh không lại cũng có thể trốn thoát.”
Cố Phồn khâm phục dũng khí của Lục Nhai, đều bị thủy quái làm cho mù còn dám chủ động khiêu khích, loại tính cách dũng cảm tiến tới này so với cô thích hợp tu luyện hơn nhiều. Nếu Lục Nhai sinh ra ở Tu Chân Giới có linh căn, nhất định cũng là con cưng của trời.
“Thử thì thử, nhưng phải giữ khoảng cách.”
Lục Nhai đồng ý.
Cố Phồn quét mắt nhìn giày phi hành của anh, đổi hướng, nhìn Lục Nhai: “Tôi mang anh bay qua, chúng ta đừng rút dây động rừng.”
Lục Nhai nhìn phi kiếm dưới chân cô, kiếm dài hơn một mét, thân kiếm nơi rộng nhất cũng vượt qua mười cm, cũng không nhìn ra có bất kỳ kết giới linh lực nào.
Cố Phồn quay đầu, cười nói: “Sợ?”
Lục Nhai mím môi, đột nhiên đỡ lấy eo của cô, bước tới.
Dưới chân dường như có tầng kết giới, nhưng lần đầu tiên lơ lửng, Lục Nhai còn đang thích ứng, không có đi thăm dò phạm vi kết giới, cánh tay đang vịn eo nhỏ nhắn kia vô thức siết chặt.
Người Cố Phồn cứng đờ.
Thanh Đằng thấp hơn cô, ôm cô từ phía sau tựa như chim nhỏ nép vào người, Cố Phồn cũng thích mang theo Thanh Đằng bay. Lục Nhai hoàn toàn không giống, cao hơn cô hơn nửa cái đầu, cả người dán lên, thật giống anh đang uy hiếp Cố Phồn ngự kiếm.
Chỉ là bây giờ để anh đỡ vai cũng có chút có chút khó xử, Cố Phồn dứt khoát không nghĩ tới tay anh, thấp giọng nhắc nhở: “Chúng ta phải đi xuống.”
Tay trên eo càng siết chặt hơn.
Nghĩ đến Lục Nhai cũng sẽ khẩn trương, Cố Phồn mỉm cười, lấy tốc độ tương đối chậm chạp đáp xuống, cuối cùng bay thẳng về ngọn cây phía trước.
Phảng phất chỉ trong nháy mắt, hai người đã tới bờ hồ, đáp xuống.
Tay Lục Nhai rốt cục cũng rời khỏi thắt lưng Cố Phồn.
Cố Phồn ra hiệu cho anh đừng lên tiếng, thần thức bao phủ đáy hồ.
Ngày hôm qua lúc Cố Phồn quan sát, hai con thủy quái kia nằm úp sấp dưới đáy nước, không nhúc nhích giống như tượng đá, giờ chúng đã di chuyển, thảnh thơi thong thả bơi lội trong nước, há to miệng nuốt chửng ngư quái đã đi ngang qua. Diện tích hồ nước lớn như vậy, ngư quái đông đảo, ăn một chút cũng không để ý thiếu.
Hai con thủy quái ăn cơm đã gần kết thúc, một con chìm xuống đáy hồ, con còn lại nổi lên mặt nước.
Cố Phồn nhanh chóng kéo cánh tay Lục Nhai trốn sau một lùm cây cao nửa người.
Hai người vừa mới che giấu tốt thân hình, con thủy quái trồi lên khỏi mặt nước, nửa thân thể ghé vào trên bờ cát, nửa thân thể ngâm mình trong nước, hình như muốn phơi nắng.
Cố Phồn hỏi Lục Nhai: “Đây là quái thú gì?”
Hai người rất gần, hơi thở của cô phả vào tai Lục Nhai, không hiểu sao ngứa ngáy.
Lục Nhai hơi nới rộng khoảng cách, nhìn thủy quái nói: “Trước đại phóng xạ có một loại sinh vật lưỡng cư gọi là kỳ nhông, lớn nhất có thể dài chừng hai mét, thủy quái này có thể là kỳ nhông biến dị.”
Cố Phồn: “Là tất cả động vật đều biến dị sao? Tôi thấy trong núi cũng có châu chấu bướm nhện bình thường.”
Lục Nhai: “Đại đa số đều biến dị, số ít không biến dị, hoặc là bị quái thú ăn hoặc là bởi vì kích thước quá nhỏ không trở thành mục tiêu của quái thú. Em có thể động thủ, nếu như muốn chạy, em và tôi chia nhau hành động, không cần lo lắng cho tôi.”
Cố Phồn có lòng tin vào bản lĩnh của anh, nhìn con thủy quái kia, ngón tay cô khéo léo bấm một “Liệt Diễm Quyết” mới học được.
Một biển lửa nhấn chìm con thủy quái kia với tốc độ cực nhanh, thủy quái phát ra tiếng rống giận thê lương như tiếng khóc trẻ con rồi nhanh chóng chìm vào trong nước.
Khi một con thủy quái khác vỡ nước mà ra, Cố Phồn và Lục Nhai đã bay lên không trung.
Thủy quái khổng lồ ngửa đầu, phun ra một mảnh hơi nước màu đen về phía hai người.
“Đóng băng!”
Cố Phồn lần nữa quyết định, mảng lớn hơi nước kia liền dùng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường ngưng kết thành một mảnh băng màu đen, mà khối băng vẫn bay về phía bọn họ!
Một mặt lồng hình chuông màu vàng kim trong suốt trong nháy mắt bao phủ hai người bọn họ, khối băng màu đen kia đập vào chuông vàng kim, chuông vàng trong nháy mắt sụp đổ, hàng rào kim loại của Lục Nhai kịp thời chắn ở trước mặt hai người, khối băng màu đen bị chuông vàng ngăn cản phần lớn uy lực, lại đụng vào hàng rào kim loại của Lục Nhai, lập tức rơi xuống.
Trí tuệ của thủy quái cấp S vốn đã rất cao, thấy hai nhân loại vô cùng đơn giản ngăn cản đòn tấn công của nó, thủy quái vèo vèo lặn vào trong nước.
Lục Nhai nhìn Cố Phồn, mang theo cô bay xuống một đỉnh núi.
“Linh lực tiêu hao như thế nào?” Sắc mặt cô có chút tái nhợt, Lục Nhai quan tâm hỏi trước.
Chân Cố Phồn có chút mềm nhũn, đây là lần đầu tiên cô chiến đấu trực diện với quái thú cấp S.
Liệt Diễm Quyết, Băng Phong Quyết đều là pháp quyết cường công, Kim Chung Quyết chủ yếu phòng ngự, pháp quyết Trúc Cơ kỳ uy lực lớn, tiêu hao linh lực cũng lớn, nhất là Cố Phồn lần đầu tiên sử dụng không đủ thuần thục, hơn nữa toàn lực ứng phó để kiểm nghiệm uy lực mạnh nhất của từng pháp quyết, ba đại chiêu liên tục sử dụng, linh lực cũng tiêu hao bốn năm phần.
Lục Nhai có hiểu biết, phân tích nói: “Em chỉ vừa mới có một đòn tấn công trực tiếp vào thủy quái, mặc dù không có tạo thành vết thương trí mạng cho thủy quái, nhưng có thể ép nó vào nước, đủ để chứng minh công kích của em đã vượt qua cường giả cấp A, chẳng qua tiêu hao linh lực lớn, nếu gặp phải cường giả cấp S, tự bảo vệ mình cũng đủ, muốn đánh chết đối phương rất khó.”
Cố Phồn: “Anh chờ ở đây, tôi đi thử lại xem.”
Lục Nhai: “Cẩn thận.”
Cố Phồn bay trở lại bên hồ, thần thức đã bao phủ hai con thủy quái dưới đáy hồ, con thủy quái thứ nhất bị lửa thiêu bên ngoài thân lân giáp có thêm một ít dấu vết thiêu đốt, những ảnh hưởng khác dường như không lớn.”
Dị năng thủy quái đại đa số là hệ thủy, lại chiếm giữ địa lợi hồ lớn, pháp quyết hệ hỏa của Cố Phồn có mạnh hơn nữa cũng không thích hợp sử dụng.
Hỏa diễm dựa vào nhiệt độ đả thương người, luận cường độ công kích đơn thuần, vẫn là pháp quyết hệ kim tốt hơn một bậc.
Cố Phồn đạt được pháp quyết Trúc Cơ kỳ hệ kim, vẫn là Kim Kiếm Quyết.
Thần thức tập trung vào một con thủy quái, khi Cố Phồn niệm xong chữ cuối cùng của pháp quyết, một thanh linh kiếm màu vàng kim dài đến mười mét bỗng dưng từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp chìm vào trong nước.
Chỉ số thông minh của thủy quái có cao hơn nữa, cũng không ngờ tới nhân loại bên ngoài có thể thấy rõ tình hình dưới nước, thủy quái bị nhắm trúng nghe được tiếng linh kiếm phá nước thì đã không còn kịp nữa rồi, kim kiếm lớn nặng nề va chạm với tấm lưng rộng lớn của nó, đáng tiếc mũi kiếm chỉ vào sâu một tấc, thủy quái phẫn nộ vung đuôi, đánh tan kim kiếm.
Liên tục bị khiêu khích, hai con thủy quái cùng lúc lao lên khỏi mặt nước.
Cố Phồn đã sớm cùng Lục Nhai bay xa, hai thủy quái đuổi theo trong chốc lát, biết chắc chắn không đuổi kịp, rít gào hai tiếng quay về trong nước.
Nhưng Cố Phồn và Lục Nhai cũng không có rời đi, mà là quay trở lại sơn động lúc trước ẩn thân.