Ngày mười lăm tháng bảy, là ngày mà Lục Nhai đã ấn định trước đó để phân phát ngàn viên Tục Cốt đan đầu tiên.
Địa điểm phát đan dược nằm ở quảng trường trung tâm của căn cứ mới, ngoại trừ một ngàn dị năng giả tàn tật đầu tiên nhận đan dược, cường giả của năm gia tộc lớn trong căn cứ, giới truyền thông của căn cứ cùng với đại bộ phận người hôm nay không cần đi làm đều tụ tập ở quảng trường, mọi người tụ tập đông đúc ở khu vực này, ai cũng muốn tận mắt nhìn Tục Cốt Đan trong truyền thuyết có hữu dụng hay không.
Thịnh Hi đứng sau Thịnh Hạc Khánh.
Bọn họ vẫn hoài nghi đối với thực lực của Cố Phồn, lần này Cố Phồn có thể lấy ra một ngàn viên Tục Cốt Đan hay không, còn có thể thu được hiệu quả trong truyền thuyết hay không, sẽ quyết định bọn họ có nên tiến hành tiếp tục điều tra Cố Phồn hay không.
Cách thời gian ước định chín giờ phát thuốc càng lúc càng gần, tiếng nghị luận trong đám người cũng càng lúc càng cao.
Thịnh Hi từng chịu thiệt một lần, lần này chỉ kiên nhẫn chờ đợi, không khiêu khích Lục Anh.
Đột nhiên, hai bóng người từ dãy núi Tiên Nữ bay tới, trong đó một người ngự kiếm, một người đi giày phi hành.
Hai người đều mặc chiến giáp sẫm màu, nam dáng người cao thẳng như cây tùng, nữ mặc dù thấp hơn người nam một chút nhưng cũng khí phách hiên ngang.
Tất cả mọi người cùng một lúc ngừng nói chuyện, ánh mắt dõi theo hai người, cho đến khi hai người họ đáp xuống trung tâm của quảng trường.
Đây là lần đầu tiên Cố Phồn công khai xuất hiện trước công chúng sau khi định cư ở dãy núi Tiên Nữ, ngay cả Lục Nhai cũng đã lâu không xuất hiện trước mặt mọi người.
Những người quen thuộc với Lục Nhai nhanh chóng chú ý tới sự khác biệt của Lục Nhai.
Lục Nhai hai mươi tuổi thấy thế nào cũng tràn đầy năng lượng hơn Lục Nhai hai mươi tám tuổi.
Lục Anh nghi hoặc, nhưng cô không hỏi ở đây.
Liên quan đến việc một người có thể cải lão hoàn đồng hay không, liên quan đến việc trong tay Cố Phồn có thần dược có thể khôi phục tuổi thanh xuân hay không, Thịnh Hi cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, cười nói với Lục Nhai: “Đã lâu không gặp, hình như Lục thiếu trẻ lại rồi? Cô Cố gần đây có phát minh ra loại đan dược mới nào không?”
Anh ta là người duy nhất hỏi ra, nhưng tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời từ hai người Cố Phồn, nhất là những cường giả đã có tuổi.
Từ xưa đến nay, không ai có thể chống lại cám dỗ trường sinh bất lão.
Cố Phồn thản nhiên nói: “Có thì có, nhưng số lượng có hạn, ta giữ lại tự dùng, ngược lại còn có mấy viên đan dược kéo dài tuổi thọ, có thể khiến thân thể cường tráng kéo dài tuổi thọ mười năm.”
Nói xong, Cố Phồn lấy ra bốn viên đan dược kéo dài tuổi thọ, phân phát mỗi người một viên cho những người đứng đầu ba nhà Lý, Hạ, Vương, viên cuối cùng đưa cho Lục Anh, mỉm cười nói: “Ngài vẫn còn trẻ, nhưng dùng đan dược này trước cũng tốt, tóm lại đều hữu dụng.”
Lục Anh mỉm cười, dùng ngay tại chỗ.
Lý nguyên soái, Hạ nguyên soái thấy cũng ăn vào.
Vương nguyên soái tạm thời không nhúc nhích.
Cố Phồn nói với bốn vị nguyên soái: “Đan dược có hạn, tôi chỉ tặng những người có công bảo vệ căn cứ. Nếu sau này căn cứ còn có nhân tài vừa nhân từ vừa dũng cảm, tôi cũng sẽ tặng đan dược thích hợp, kính xin mấy vị nguyên soái lưu ý những nhân tài kiểu này nhiều hơn, cũng bồi dưỡng những nhân tài này cho căn cứ.”
Những lời này không chỉ giải thích lý do tại sao cô đột nhiên đưa đan dược cho bốn vị nguyên soái, mà còn giải thích vì sao cô không đưa cho người duy nhất là Thịnh Hạc Khánh.
Nhà họ Vương lúc trước mặc dù có quan hệ thân thiết với nhà họ Thịnh, nhưng trong trận chiến thú triều, Vương nguyên soái cũng tham chiến, quân đội nhà họ Vương cũng hy sinh hơn bốn vạn quân nhân.
Vương nguyên soái nắm đan dược nhìn Thịnh Hạc Khánh.
Thịnh Hạc Khánh cụp mí mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Cố Phồn gật đầu với Lục Nhai, lần nữa ngự kiếm, bay qua hàng nghìn người đang chờ lĩnh đan dược, nói một câu tương tự như khuyên nhủ, tóm lại chính là chỉ cần mọi người một lòng cống hiến vì căn cứ, cô sẽ cố gắng hết sức bảo đảm cung cấp bốn loại đan dược kia, nhưng nếu có người bởi vì tư đấu bị thương, hoặc bắt nạt kẻ yếu vi phạm pháp luật của căn cứ, cô sẽ không đưa đan được.
Lúc nói chuyện cô dùng linh lực, tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ những lời cô nói.
Nên nói đều đã nói, Cố Phồn lấy linh thạch ra, đặt một trận pháp che giấu thân ảnh bên cạnh một ngàn người kia.
Trong chiếc nhẫn màu đen có một ngọc giản, bên trong chứa đựng vài loại trận pháp, trong đó bao gồm cả trận pháp ẩn thân này.
Giữ lại linh thạch cần thiết ở mắt trận, Cố Phồn trước tiên phân phát một ngàn viên đan dược, sau đó mới giải thích: “Dược hiệu phát huy cần khoảng hai giờ, trong khoảng thời gian này mọi người phải chịu đựng đau đớn không chịu nổi. Tôi sẽ thiết lập trận pháp ẩn thân, ngoại trừ mọi người không thể rời khỏi kết giới trận pháp, hết thảy đều sẽ không bị ảnh hưởng, người bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy mọi người, chờ trị liệu xong, tôi thu hồi trận pháp này.”
Thứ mơ hồ như vậy, mọi người ai cũng không hiểu.
Tuy nhiên, khi Cố Phồn thiết lập tốt trận nhãn, trận pháp khởi động, trong mắt mọi người bên ngoài trận, hàng ngàn người dường như biến mất trong không khí.
Sau khi Cố Phồn ngự kiếm bay đi, toàn bộ căn cứ một lần nữa phải kinh ngạc trước “thần thông” của cô.
Cố Phồn đứng bên cạnh Lục Nhai, học anh vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng giống như thế ngoại cao nhân.
Lục Nhai nhìn cô một cái, khuôn mặt anh lạnh lùng nhưng đáy mắt chứa ý cười.
Hai giờ sau, Cố Phồn thu hồi tất cả linh thạch, một ngàn người bên trong gần như ngã quỵ nằm trên mặt đất vì vừa mới trải qua đau đớn tái tạo tứ chi, nhưng không có ngoại lệ, tất cả mọi người không còn bộ phận nào tàn tật.
Vương nguyên soái nhìn thấy, không do dự nữa, ăn viên đan dược kéo dài tuổi thọ Cố Phồn tặng, hoàn toàn phân rõ giới hạn với nhà họ Thịnh.
Sau khi phát đan dược xong, để lại Lục Nhai giải đáp một ít vấn đề, Cố Phồn ngự kiếm trở về dãy núi Tiên Nữ.
Tu vi tăng lên nhiều như vậy, hiện giờ Cố Phồn tận dụng ban ngày, một ngày có thể luyện chế một trăm viên Tục Cốt Đan, lúc trước ước chừng phải một năm rưỡi mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ nửa năm nữa là có thể hoàn thành.
Chỉ là nhóm hồng sâm đầu tiên còn chưa trưởng thành, cô còn phải chờ một chút.
Chạng vạng tối, Lục Nhai trở về.
“Em không nể mặt Thịnh Hạc Khánh như vậy, nhà họ Thịnh có thể sẽ có hành động.” Lục Nhai phân tích.
Cố Phồn nói: “Em chỉ hy vọng bọn họ hành động nhanh lên, bốn gia tộc khác trong căn cứ của anh rất tốt, chỉ có nhà họ Thịnh mới khiến người ta chán ghét.”
Lục Nhai: “Vậy anh sẽ rời đi một thời gian? Anh ở căn cứ, bọn họ có lẽ không dám động thủ.”
Cố Phồn: “Em cũng nghĩ vậy, vừa lúc anh đi tìm bốn người Tinh Hà đưa Tẩy Tủy Đan cho họ dùng.”
Lục Nhai tiếp được bình sứ cô ném tới, nếu Tẩy Tủy Đan không thể thay đổi cấp bậc tinh hạch, anh tự nhiên không cần khuyên Cố Phồn giữ lại Tẩy Tủy Đan bồi dưỡng đạo lữ thải bổ nguyên khí.
Anh tiếp tục nói chuyện nhà họ Thịnh: “Em có thể áp chế dị năng giả cấp A rõ như ban ngày, nhà họ Thịnh nếu mạo hiểm có thể sẽ phái Thịnh Án ra tay, hoặc là đi thuyết phục Vương nguyên soái.”
Nếu cường giả cấp S thật sự có thể bắt được Cố Phồn, vậy người nhà họ Thịnh bắt được Cố Phồn lập tức rời đi, các gia tộc khác trong căn cứ cũng không có cách nào, lỡ như Vương nguyên soái nguyện ý hợp tác với nhà họ Thịnh, người nhà họ Thịnh lấy hai cường giả cấp S đối phó với Lục Nhai và Hạ nguyên soái, thậm chí cũng không cần rời khỏi căn cứ.
Cố Phồn tự tin nói: “Chỉ bàn về công kích, lúc trước em đánh không lại anh, nhưng hiện tại chúng ta có thể đánh ngang tay, hơn nữa em có trận pháp phụ trợ, cho dù Thịnh Án và Vương Thú cùng đi, em cũng không sợ.”
Lục Nhai mỉm cười nhìn cô.
Đương nhiên anh biết thực lực hiện tại của cô cho nên mới yên tâm rời khỏi căn cứ, phối hợp với cô gài bẫy nhà họ Thịnh, nhưng nhớ lại lúc Cố Phồn mới đến căn cứ cẩn thận từng li từng tí, hiện giờ đã trở thành một bộ khí thế không sợ trời không sợ đất, Lục Nhai lại có một loại cảm giác thành tựu dưỡng thành.
Sau khi thảo luận xong, Lục Nhai cùng Cố Phồn ở động phủ ba đêm, sau đó âm thầm rời khỏi căn cứ.
Cho dù anh âm thầm rời đi như thế nào, toàn bộ căn cứ chỉ có một lối vào, nhà họ Thịnh vẫn nhận được tin tức.
Thịnh Hạc Khánh đã không thể ngồi yên được nữa, nếu để mặc Cố Phồn tiếp tục lung lạc lòng người, quyền lên tiếng của nhà họ Thịnh ở căn cứ sẽ càng ngày càng kém.
Vốn dị thực lực của nhà họ Lục đang suy yếu, dị năng giả vị thành niên trong căn cứ nhập ngũ sẽ càng ưu ái Thịnh gia hơn, hiện tại nhà họ Lục có Cố Phồn trợ giúp, đừng nói những người trẻ tuổi kia, chính là nội bộ quân đội Thịnh gia hiện giờ đã có người nghĩ đến việc gia nhập quân đội nhà họ Lục, gia nhập quân đội nhà họ Lục xác suất nhận được đan dược càng lớn.
Ai lại tin tưởng nhà họ Lục một chút cũng không giấu tư?
Vương Thú bây giờ đã phân rõ ranh giới với ông ta, nhưng chỉ cần ông ta bắt được Cố Phồn trong tay, Vương Thú vẫn sẽ liên minh với ông ta.
Cường giả cấp A đã không còn tác dụng nữa, Thịnh Hạc Khánh gọi Thịnh Hi và Thịnh Án tới, quyết định phái hai đứa con trai này cùng đi đến dãy núi Tiên Nữ, Thịnh Hi làm việc thận trọng hơn, Thịnh Án thì phụ trách động thủ với Cố Phồn.
Thịnh Án cụp mắt gật đầu.
Cậu ta cho tới bây giờ vẫn luôn như vậy, từ khi sinh ra đã bị Thịnh Hạc Khánh cẩn thận giấu đi, ông ta vừa muốn đứa con trai này ở trước mặt người khác giả bộ bình thường thậm chí chịu sự châm chọc khiêu khích của những người trong gia tộc, để tránh bị những gia tộc khác nghi ngờ, vừa muốn cậu ta ở nơi không người tiếp nhận huấn luyện vận dụng dị năng cường độ cao.
Khi Thịnh Án còn là một đứa trẻ vài tuổi, sẽ khóc sẽ nháo, nhưng càng là đứa trẻ, càng dễ dàng hình thành thói quen nghe theo mệnh của Thịnh Hạc Khánh, thậm chí hình thành bản năng dưới phương thức huấn luyện này.
Sau khi Thịnh Án trở nên hiểu chuyện nghe lời, Thịnh Hạc Khánh hồi tưởng lại mấy năm qua, đứa nhỏ này chỉ lộ ra biểu cảm thứ hai ngoài việc im lặng nghe lời ở thời điểm Cố Phồn ngự kiếm trên không.
Thịnh Án không chỉ là con trai của ông ta, mà còn là cường giả song hệ cấp S do một tay ông ta bồi dưỡng, đồng thời cũng là chiến sĩ trung thành nghe lời nhất của ông ta.
“Đây là loại thuốc mê mạnh nhất mà ta đã nghiên cứu chế tạo ra, ngay cả quái thú cấp S cũng có thể đánh gục, con chỉ cần tìm cơ hội tiếp cận Cố Phồn, nhất định sẽ thành công.”
Thịnh Hạc Khánh thấp giọng dặn dò con trai.
Thịnh Án vẫn gật đầu.
Đêm ngày thứ mười Lục Nhai rời đi, Thịnh Hi và Thịnh Án lặng lẽ tiến vào dãy núi Tiên Nữ.
Cố Phồn không có lắp đặt camera giám sát ở dãy núi Tiên Nữ, diện tích quá lớn, hơn nữa với thực lực hiện tại của cô ở trên Trái Đất, cô cũng không cần nhát gan cẩn thận như vậy.
Tuy nhiên, nếu đoán được nhà họ Thịnh sắp tới có thể sẽ hành động, Cố Phồn tạm thời bố trí một trận pháp xung quanh dãy núi Tiên Nữ, chỉ cần có người đột nhập cô sẽ biết.
Phạm vi trận pháp lớn như vậy tương đối tiêu hao linh thạch, nếu không phải vì chờ người của nhà họ Thịnh, Cố Phồn bình thường sẽ không sử dụng.
Đêm khuya yên tĩnh, trong động phủ Cố Phồn ngừng tu luyện, lặng lẽ bay ra khỏi động phủ, bay về hướng Thịnh Hi và Thịnh Án.
Bóng đêm bao trùm bóng dáng của cô, khi cô bay đến nơi thần thức có thể bao phủ hai người, Cố Phồn dừng lại ở ngọn cây.
Thịnh Hi đã chi rất nhiều tiền để lấy tin tức từ một công nhân từng đến đây để xây dựng biệt viện, Cố Phồn sống ở trong động phủ trên ngọn núi chính của dãy núi Tiên Nữ.
Anh ta mang theo Thịnh Án lặng lẽ tới gần.
Cố Phồn không có hứng thú với Thịnh Hi, vẫn luôn quan sát đứa bé mười tuổi kia.
Đã gần đến động phủ nơi ở của Cố Phồn.
Thịnh Hi thấp giọng nói với Thịnh Án: “Qua bên kia trốn đi, tôi dụ cô ta ra.”
Thịnh Án nhìn cửa động tối đen như mực giữa sườn núi, hỏi Thịnh Hi: “Cô ấy thật sự ở đây?”
Thịnh Hi: “Ừ.”
Thịnh An chĩa khẩu súng gây mê trong tay nhắm ngay sau lưng của Thịnh Hi.
Thịnh Hi khó có thể tin quay đầu lại.
Trên mặt đứa nhỏ rõ ràng rất mạnh mẽ nhưng luôn trầm mặc thuận theo kia, cuối cùng cũng hiện lên một chút chán ghét.
Thịnh Hi không có thời gian để nhìn rõ hơn, ngã mạnh xuống đất.
Thịnh Án ngẩng đầu, sau đó nằm xuống bên cạnh Thịnh Hi, đôi mắt đen trắng ngơ ngác nhìn những vì sao trong đêm.
Cậu không thích bị những đứa trẻ khác châm chọc, rõ ràng cậu mạnh hơn bọn họ.
Cậu không thích đi theo người nhà họ Thịnh trốn vào khu phòng nổ, rõ ràng cậu ta có thực lực cùng những quân nhân kia bảo vệ căn cứ.
Cậu không thể quên được mớ hỗn độn mà cậu nhìn thấy khi bước ra khỏi khu phòng nổ, cũng không thể quên hình ảnh Lục Nhai dẫn đầu đội cứu hộ tìm kiếm những người sống sót.
Cậu càng không quên được hình ảnh người phụ nữ tên Cố Phồn kia, bóng lưng ngự kiếm bay lên trời cao.
Giống như một con chim không bị trói buộc.
Cậu cũng muốn trở thành một con chim, cậu cũng muốn bay.
Đột nhiên, trong màn đêm có thêm một hình bóng ngự kiếm.
Thịnh Án mãnh liệt ngồi dậy.
Cố Phồn đáp xuống bên cạnh cậu ta, tò mò hỏi: “Vì sao ra tay với anh ta?”
Ở trước mặt Cố Phồn, Thịnh Án biến trở lại thành một đứa bé, cậu khẩn trương lắp bắp, hai tay ở bên hông chà xát.
Cố Phồn kiên nhẫn chờ đợi.
Thịnh Án cuối cùng cũng tìm được thanh âm của mình: “Các người là người tốt, tôi không muốn hại các người, tôi muốn cùng các người đánh quái thú.”
Cậu quá khẩn trương nói không ra lời, nhưng ánh mắt nhìn Cố Phồn sạch sẽ mà ấm áp.
Cố Phồn nghĩ, năm đó lúc sư huynh phụ trách tuyển người của môn phái cười hỏi cô có muốn tu tiên hay không, cô đại khái cũng có loại ánh mắt này đi?
“Được rồi, tôi có thể dạy cậu đánh quái thú, nhưng trước đó, tôi muốn giải quyết những kẻ xấu đã cử cậu đến đây trước.”
Nghe vậy, Thịnh Án trực tiếp phóng một mồi lửa về phía Thịnh Hi cách đó không xa, sau đó nói với Cố Phồn: “Còn có Thịnh Hạc Khánh.”
Cố Phồn: “Dù sao ông ta cũng là cha cậu.”
Ánh mắt Thịnh Án cực lạnh: “Ông ta chỉ là tên cặn bã đã giết mẹ tôi mà thôi.”
Cố Phồn hiểu ra, nắm lấy bả vai Thịnh Án, nâng cậu bé lên kiếm.
Vì thế đêm nay, Thịnh Án đáp phi kiếm mà cậu hằng mong ước, đáp xuống trước mặt Thịnh Hạc Khánh, khiến Thịnh Hạc Khánh trong biểu tình khóe mắt muốn nứt ra, một kích giết chết ông ta.