Chương 22
Tôi thật sự phiền chán việc nó luôn ở trên mặt đất lăn qua cọ lại làm toàn thân dính bụi, mỗi ngày tôi đều phải tắm rửa cho nó hai lần, chính tôi còn không sạch sẽ như thế.
Cho nên, tôi dùng áo mưa làm cho nó một cái áo khoác xấu hoắc, khoác ở trên người, như vậy mặc kệ là nó lăn đi nơi nào dính bao nhiêu bụi, chỉ cần lau một chút lại sẽ trở nên sạch sẽ, nhưng mà mặc chiếc áo khoác xấu hoắc này, nhìn qua nó càng giống như quái vật.
Bản thân nó còn rất vui, cả ngày lăn qua lộn lại ở phiến cỏ trong sân, không chỉ lăn qua lăn lại ở trong nhà, mấy ngày sau tôi mang theo nó ra ngoài ruộng rút đồ ăn, đặc biệt đi tới ruộng hoa cải dầu, đem nó thả ở trên mặt đất, nó liền giống như quả bóng, nghịch với vô số bông hoa màu vàng suốt một quãng đường, thậm chí còn lăn vào sâu trong cánh đồng cải dầu.
Tôi ở bên ngoài dùng dao cắt hoa cải dầu, bỏ vào chiếc rổ lớn mang theo, chỉ cần giương mắt nhìn đến nơi nào hoa cải dầu bị đè dẹp lép, tôi liền biết quái vật nhỏ đang ở nơi đó.
Trong lúc tôi đang cắt một mảnh hoa cải dầu nhỏ, bỗng nhiên nghe được tiếng kêu be be của quái vật nhỏ, tiếng kêu sắc bén hơn so với ngày thường, tôi cảm giác được có sự hưng phấn ở bên trong.
Tôi cầm dao đi tới ruộng hoa cải dầu cao tới nửa người, trước mặt lăn lại một con quái vật xấu xí, móng vuốt của nó đang bắt lấy một con thằn lằn đang vặn vẹo.
“Be--”
Tôi giơ tay bắt lấy con thằn lằn đang giãy giụa trong tay nó, tùy tay ném ra phía xa.
Quái vật nhỏ ngây ngốc, nhìn bàn tay rỗng tuếch của chính mình, còn chưa kịp phản ứng lại.
Tôi bẻ một cây hoa cải dầu, đưa về phía miệng nó, nó lập tức đã quên việc này, mở ra miệng rộng ăn luôn cây hoa cải dầu kia, sau đó lại vui vui vẻ vẻ lăn xa.
Tôi tiếp tục cắt hoa cải dầu, chẳng được bao lâu, quái vật nhỏ lại huyên thuyên lăn lại đây, cho tôi xem con ếch xanh nó bắt được ở trên tay.
Mùa này ếch xanh còn đang ngủ đông trong mặt đất không ra tới, vật nhỏ này hẳn là từ trong mặt đất đem người ta đào ra.
Chú ếch xanh xui xẻo ở trong tay quái vật nhỏ giãy giụa duỗi chân, tôi cầm lấy cái chân đang đá lung tung của con ếch xanh kia, cầm lên nhìn.
Rất béo tốt, mang trở về xào xào, có thể có một chén thịt nhỏ.
Cầm ếch xanh quăng ngã cho ngất đi rồi cất vào túi, tôi lại đút cho quái vật nhỏ một cây hoa cải dầu.
Thịt của ếch xanh rất non, nấu cháo là hương vị tốt nhất, trước khi bỏ vào cháo, phải bỏ vào nồi xào cùng tỏi cho thơm, chiên đến khi thành màu hoàng kim, sau đó mới bỏ vào cháo, nấu ra hương vị tiên hương non mềm, đáng tiếc chỉ có một con ếch xanh, chỉ mới nếm thử mùi vị đã hết mất rồi.
Lúc uốn cháo, tôi nghĩ chờ đến mùa hè, trong ao ngoài ruộng khắp nơi đều là ếch xanh, làm cần câu móc thêm một ít tép riu, chỉ cần nửa ngày là có thể câu được một sọt.
Tôi uống cháo thịt ếch, quái vật nhỏ ngồi ở bên cạnh tôi gặm hoa cải dầu, tôi muốn thử Xem nó có phải ăn chay hay không, đút cho nó hai miếng thịt ếch xanh, nó cũng không cự tuyệt, vui vẻ ăn.
Nhưng nửa tiếng sau, nó lại oa oa oa phun hết thịt ếch xanh cùng hoa cải dầu.
Thế mà thật sự là một con quái vật nhỏ ăn chay thuần.
Xác nhận điểm này, khiến tôi cảm thấy thả lỏng rất nhiều, buổi tối cũng không kháng cự ngủ cùng quái vật nhỏ như trước nữa, tuy rằng ngủ một lát lại sẽ bừng tỉnh, nhưng tốt xấu cũng có thể nghỉ ngơi một chút, cứ như vậy mở to mắt miên man suy nghĩ phát ngốc suốt một đêm, liền tính là trước kia tôi đã quen rồi nhưng vẫn có chút chịu không nổi, rất ảnh hưởng đến công việc ban ngày.