Chương 25
Cây ăn quả là nhiều nhất, cây đào cây lê cây mận cây sơn trà cây táo vân vân, đều có cả, chờ thêm một đoạn thời gian, những cây đã nở hoa liền sẽ kết ra những quả ngọt.
Trong khi tôi đang suy nghĩ, cảm giác được một trận mưa cánh hoa rào rạt ở trên đỉnh đầu, móng vuốt của quái vật nhỏ ở sau lưng tôi đang hưng phấn duỗi ra bắt lấy những cành đào nở hoa ở dưới thấp.
Một thanh âm răng rắc vang lên, móng vuốt của nó đã bắt được một cành hoa đào, lại ở dưới khuôn mặt vô biểu tình nhìn chăm chú của tôi, vui vui vẻ vẻ bỏ vào trong miệng của mình.
Tôi không biết mình đã cảm thán bao nhiêu lần, vật nhỏ này cái gì cũng ăn sao?
Bước chân nhanh chóng đi qua cây đào, tôi đi đến dưới dãy núi được lụa mỏng màu xanh mông lung bao phủ.
Lúc này nắng sớm sáng sủa, dòng suối bên cạnh lan can rung động, côn trùng bên đường kêu vang tê tê chi chi, tiểu quái vật trên lưng không ngừng kêu oa oa.
Thời điểm đi ngang qua ngoài ruộng tôi hái hai củ cải trắng bỏ vào trong túi vải, coi như đồ ăn của quái vật nhỏ.
Đi vào miệng núi, tôi dùng dao chẻ củi chém hết những ngọn cỏ chặn đường, một mùa đông không tới, đường đi có chút khép kín, đường núi chính là như vậy, không có ai đi một đoạn thời gian, sẽ bị các loại thực vật bao trùm, một thời gian sau những dấu vết của con người đi qua nơi này đều sẽ hoàn toàn biến mất.
Cũng may ngoại trừ những ngọn cỏ ban đầu, đi vào phía bên trong cũng không có trở ngại gì, ngẫu nhiên có hai cây gai đem cành duỗi tới trên đường, vươn tay chém rớt ném đến bên đường là được.
Độ dốc địa hình khi mới vào còn rất hòa hoãn, một con đường hẹp quanh co quanh co khúc khuỷu, đi trong chốc lát, trên đường xuất hiện một mảnh rừng trúc, bên cạnh rừng trúc còn có hai cái nấm mồ.
Trên núi bên cạnh thôn có rất nhiều nấm mồ như vậy, đều là đã lâu không có ai quét tước rửa sạch, mọc đầy cỏ dại hoang phế, những người có thể quét tước cho những nấm mồ này đã không còn nữa, hiện giờ trên thi thể mọc cỏ, đại khái cũng cao như nấm mồ này.
Lúc trước tôi rất nhát gan, đặc biệt sợ người chết, nhưng mà lúc sau lại nhìn đến nhiều, nhìn đến cả người chết lặng, cũng không cảm thấy sợ hãi nữa.
Ánh mắt từ trên hai nấm mồ xẹt qua, tôi giúp cho đi vào rừng trúc bên cạnh.
Mặc kệ thời gian nào cây trúc đều là màu xanh ngắt, ở chỗ những chiếc lá đã rụng mọc ra chồi non, những cây trúc chính là hình dáng này.
Dùng dao chẻ củi ở trên tay đẩy ra những chiếc lá rụng ở dưới mặt đất, tôi dạo quanh rừng trúc một vòng, Chỉ thấy có một cây măng nhòn nhọn mới vừa chui ra từ mặt đất, những cây măng khác còn không có mọc ra tới, tôi nghĩ lại qua thời gian nửa tháng, hẳn là có thể tới đào măng.
Đi ngang qua rừng trúc tiếp tục đi lên trên, bên này còn có một mảnh ruộng hoang, là những người lúc trước ở nơi này trồng hoa, thời điểm tôi phát hiện mảnh ruộng này, bên trong còn mọc đậu phộng.
Mùa đông năm trước tôi treo một cái lưới ở chỗ này, tưởng bắt một ít chim, sau lại bị tuyết lớn chặn núi, tôi cũng chưa lại đi lên xem.
Ngoài ruộng mọc đầy cỏ dại, cái lưới hồi trước tôi treo ở nơi này đã bị rách một cái lỗ thủng, chỉ còn lại một góc treo ở trên nhánh cây cạnh ruộng, xác chim bị sâu cùng một ít con kiến đào rỗng, chỉ còn lại một bộ khung xương khô khoắt, cùng với một ít lông chim màu tro đen.
Tôi đem xác chim lấy xuống ném ở một bên, lại một lần nữa mắc lưới cho tốt, lỗ thủng cũng không sửa cứ như vậy đặt ở chỗ đó.