Chương 33
Con chim ngói kia giật mình một chút, sau đó còn muốn bay đi, nhưng lúc này cục đá thứ hai của tôi đã đập trúng nó một lần nữa.
Nhặt con chim ngói về, tôi nắm gò má của quái vật nhỏ nói: "Tiếp tục kêu."
Có lẽ thật sự bởi vì tiếng kêu cục cục của quái vật nhỏ, lại thu hút một con chim ngói khác, đã vậy con này phải lớn hơn con vừa rồi, hai viên đá bắn ra còn chưa có chết, suýt nữa thì nó chạy mất, vẫn là lấy túi lưới ra mới bắt được nó.
Bắt được hai con chim ngói thì đã qua buổi trưa, nếu hôm nay muốn xuống núi trước khi trời tối, thì bây giờ phải lên đường trở về.
Thu hoạch lần này coi như vừa ý, tôi cũng không muốn ở đây thêm một ngày nữa, thu dọn đồ đạc tóm lấy quái vật nhỏ rồi rời khỏi nơi này.
Nhận biết đường trong núi nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản, nếu người lần đầu lên núi mà bị chệch khỏi con đường đã giẫm ra khẳng định là sẽ lạc đường, nhưng tôi có thể ghi nhớ, đây cũng xem như là một loại năng lực rèn luyện nhiều năm, dẫu sao lúc trước tôi cũng chui qua núi, vì chạy trốn sự truy đuổi của một đám người còn ẩn núp ở trên núi ba ngày, đói đến nỗi phải ăn sống cả nấm.
Trước khi xuống núi, tôi đào cây hoa lan lớn mà trước đó quái vật nhỏ chỉ cho tôi thấy.
Lúc tôi đào hoa lan, quái vật nhỏ ôm chân của tôi cọ, tinh thần vui vẻ kêu be be.
Nhìn nó thế này, tôi nhớ lại khi tôi còn bé muốn mua thứ gì, cũng sẽ ôm đùi của mẹ tôi mè nheo, chờ khi bà đồng ý yêu cầu của tôi, tôi cũng sẽ nũng nịu như vậy.
Thế mới nói trẻ con quả nhiên đều giống nhau.
Khi xuống núi còn phát hiện một niềm vui bất ngờ, tấm lưới tùy ý treo lên trong ruộng đậu phộng móc được một con chim nhỏ, mặc dù ít nhưng thịt muỗi thì cũng là thịt mà.
Thời điểm đi đến chỗ này đã rất gần thôn, sắc trời cũng bắt đầu tối lại, chỉ có trên ngọn núi liền nhau phía xa còn lộ ra một vầng sáng vàng, giống như khảm cho vùng núi kia một đường viền.
Trở về con đường hay lui tới, lại đi qua dưới tán cây hoa anh đào, một mảnh cánh hoa màu hồng phấn rơi trên tảng đá xanh, chắc là trận mưa tối hôm qua làm rụng xuống, bên cạnh dòng suối nhỏ phía dưới cũng rơi xuống một tầng.
Quái vật nhỏ lại muốn bắt hoa đào, bị tôi vỗ vào móng vuốt.
Giẫm lên vệt sáng nhỏ bé cuối cùng, chúng tôi đã về đến nhà.
Bởi vì thời tiết bỗng nhiên nóng lên, cho nên hiện tại hẳn là đã qua thanh minh.
Tôi không có lịch, bây giờ cũng rất ít người nhớ thời gian, mấy năm trước trôi qua ngơ ngơ ngác ngác, đâu có quan tâm ngày tháng gì, phân rõ được xuân hạ thu đông cũng đã không tồi rồi.
Lúc dì Lý còn sống, thích nhắc tới tiết khí, gì mà hiện tại là xuân phân, đến hạ chí rồi, hình như đã qua đoan ngọ các loại, tôi cũng không biết sao dì lại phân biệt ra được.
Nhưng bây giờ, không hiểu sao tôi cũng có thể phát giác ra thời gian đại khái từ sự thay đổi khí hậu và sự sinh trưởng của các loại cây trồng, tôi cảm thấy đây hẳn là một loại thói quen thuộc về nông dân kiếm ăn từ đất, có lẽ tôi ở chỗ này thêm mấy năm nữa cũng có thể giống như dì Lý, nhìn tình hình của thời tiết, của ruộng đồng là có thể biết hiện tại là mùa nào.
Có điều bây giờ tôi còn kém hơi xa, bởi vì tôi không phải một nông dân chính gốc, không có người nông dân nào sẽ giống tôi thế này cả, hoàn toàn không rõ thời điểm nào nên trồng cái gì, chỉ có thể mò mẫm trồng một phen.