Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 21: Tôm Tích

Chương 21: Tôm Tích


Tôm tích, chúng ta đi thôi.
Chuyện làm Trần Lạc ngoài ý muốn là nơi này còn có không ít lá trà, tuy Trần Lạc không hay uống trà lắm, nhưng mà hắn vẫn mang hết toàn bộ đi.
Càng làm cho Trần Lạc ngoài ý muốn hơn là nơi này có rất nhiều, rất nhiều kem.
Rau quả cũng không ít, mang hết toàn bộ đi.
Trần Lạc tính toán sơ qua một chút, trong kho đông lạnh này có khoảng sáu mươi nghìn tấn vật phẩm.
Càn quét toàn bộ một kho đông lạnh lớn, đúng là sảng khoái!
Phải mất hơn nửa ngày Trần Lạc mới nhét hết toàn bộ đồ vật vào trong không gian, cũng bởi vì có quá nhiều đồ nên mới lâu như thế.
Trần Lạc cầm chiến lợi phẩm mỹ mãn trở về.
Hắn khởi động xe tải, còn chiếc xe hơi kia thì bỏ lại.
Trong thành thị có rất nhiều xe hơi, nhưng loại xe tải mà Trần Lạc tỉ mỉ lựa chọn lại hầu như không tìm được.
Trần Lạc ngân nga một đoạn nhạc, chuẩn bị đi về nhà, để xem xem Tô Đại Trụ thế nào rồi, sau đó chọn ngày hoàng lịch để đi tới kho lương.
Khoảng cách giữa kho đông lạnh và kho lương dài hơn trăm km, không gần, nếu tiện đường Trần Lạc sẽ trực tiếp đến đó.
Trên đường đi, không có con tang thi nào xuất hiện cản đường Trần Lạc cả, cũng đúng thôi, mạt thế mới bắt đầu chưa được bao lâu, đám tang thi còn chưa đủ khả năng ngăn cản hắn.
Trần Lạc lái xe vào một đường nhỏ, cũng không thấy tang thi lảng vảng trên đường.
Hoàng Mao đang nấp sau một thân cây, nhìn thấy một chiếc xe tải đi ngang qua, sắc mặt trở nên vui mừng.
Tuy chỗ này có thể tạm thời tránh né tang thi, nhưng hắn không thể cứ ở lại chỗ này mãi được, không thì lấy cái gì mà ăn uống?
Nếu như người lái chiếc xe tải này có thể chở hắn theo cùng thì tốt quá.
Hoàng Mao nắm chặt cây gậy gỗ để phòng thân, chạy đến giữa đường, lớn tiếng hô.
"Bác tài, giúp với, chở tôi đi theo với."
Trần Lạc mặt không thay đổi, dừng xe là không có khả năng, đừng mơ.
Ngoại trừ Tô Đại Trụ, trong một tháng kể từ khi mạt thế xảy ra, Trần Lạc sẽ không thu nhận bất kỳ ai cả.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần là người lớn gan lớn mật thì rất dễ đoạt được một ít đồ vật, có thể tự lực sống sót.
Bọn họ chưa từng trải qua hoàn cảnh tuyệt vọng, hoặc có thể nói là chưa phải trải qua cảnh đói đến không còn hơi sức.
Hắn có thể kiếm đồ ăn no, ngươi chạy đến nói với hắn, ngươi đi với ta đi.
Hay là đợi đến lúc hắn đói lâu rồi, ngươi mới đưa than ngày tuyết, lấy cho hắn một ổ bánh mì.
Hai tình huống như vậy, tình huống nào sẽ có hiệu quả tốt hơn?
Không cần dạy cũng biết.
Hơn nữa, phải đói mờ mắt đi mới dễ dạy dỗ được.
Cho dù Trần Lạc đã thèm thuồng Mễ Linh và Mễ Lạp lâu rồi, nhưng mà hắn cũng vẫn để bọn họ chịu đói một thời gian, dù sao hắn không vội.
Mà Hoàng Mao chỉ là người lạ, dựa vào cái gì mà ta phải chở ngươi?
Trong tay ngươi còn đang cầm gậy gộc kia kìa, lỡ đâu ngươi lên xe, rồi nhân lúc ta đang lái xe đánh cho ta một nhát, vậy ta phải làm sao đây?
Trần Lạc không giảm tốc độ, tiếp tục chạy như bay.
Ngươi dám chắn đường, ta dám đâm xe.
Nhìn thấy chiếc xe phía trước không giảm phanh lại, Hoàng Mao ngẩn người.
Cho dù không muốn giúp đỡ, nhưng ngươi cũng phải dừng lại mà nói một câu chứ.
Chạy xe như muốn đâm chết ta, ngươi làm thế là có ý gì hả?
Hiện tại người lái xe đúng là không có một tí ý thức nơi công cộng gì cả.
Nhìn thấy đầu xe tải chỉ còn cách mình hơn mười mét, Hoàng Mao vội vàng né sang một bên.
Thấy xe tải nghênh ngang phóng qua mình, Hoàng Mao nổi giận mắng.
"Đệch mẹ nhà ngươi, ngươi cứ chờ đó, có cơ hội ông mày nhất định sẽ chém chết ngươi."
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Trần Lạc trầm xuống, dừng xe lại.
Đừng hoài nghi những lời Hoàng Mao nói, nếu sau này Hoàng Mao có cơ hội và năng lực để làm chuyện này, hắn nhất định sẽ trả thù.
Ta cầu xin ngươi, ngươi nhất quyết phải giúp ta, nếu không giúp ta sẽ ghi hận trong lòng, đây là lòng người.
Giống như lúc vay tiền.
Những lúc bình thường, loại người như vậy có ghi hận trong lòng, cùng lắm chỉ là nói xấu sau lưng, làm một vài hành động bỉ ổi.
Nhưng sau khi mạt thế tiến đến, hắn sẽ giết người.
Vốn dĩ Trần Lạc không muốn để ý tới Hoàng Mao, nhưng hiện giờ không thể tha cho hắn được.
Vẫn là câu nói đó, ngươi uy hiếp đến ta, cho dù loại uy hiếp này nhỏ tới mức có thể không cần để bụng.
Trần Lạc nói với Pháp Vương:
"Mày có nghe hắn nói gì không? Hắn nói là muốn ăn thịt chó đấy."
Pháp Vương ngẩn ra, tuy ta không thể hiểu hết lời mọi người nói, nhưng ta tin rằng hắn chưa từng nói ra hai chữ thịt chó.
Thấy Trần Lạc dừng xe lại, Hoàng Mao lập tức cầm gậy gỗ hung hăng đi tới.
Cửa xe mở ra, Pháp Vương nhanh chóng nhảy xuống khỏi xe.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất