Chương 28: Nhà Của Ta
“Tên họ Trần kia, rốt cuộc ta đắc tội với ngươi chỗ nào, ngay từ khi vừa nhìn thấy mặt ta thì ngươi đã nhắm vào ta.
Trần Lạc, ngươi nhất định chết không được yên.”
Trần Lạc lạnh lùng nhìn cô, trái tim của hắn đã sớm nguội lạnh, những người đã làm tổn thương ta ở kiếp trước hoặc làm tổn thương anh em của ta, không thể tha thứ cho bất kỳ kẻ nào.
Sự dịu dàng của ta chỉ dành cho những người ta quan tâm.
Trần Tĩnh đã không còn giá trị lợi dụng, nếu không phải là vì để cho Tô Đại Trụ hiểu được sự tàn khốc của lòng người, hắn cũng không cần tốn nhiều sức để giải quyết Trần Tĩnh.
Để đối phó với ngươi, ta còn chưa ăn tối.
Một mình Trần Tĩnh rõ ràng là không đủ đối với tang thi, đám tang thi còn lại hướng lao về phía Trần Lạc.
Trần Lạc dùng dùi cui điện dễ dàng giật chết bọn chúng, nhìn vết máu và vết bùn đất bừa bộn trên sàn nhà, Trần Lạc ngã xuống.
“Nhà của ta.”
Trần Lạc khóc không ra nước mắt.
Đúng là một tính toán sai lầm, căn nhà mà hắn đã sống mấy chục năm nay coi như gặp phải xui xẻo rồi.
Tô Đại Trụ đi ra, vẻ mặt phức tạp nhìn thi thể của Trần Tĩnh.
Trần Lạc cũng không nói gì thêm, chỉ bảo Tô Đại Trụ đưa hết thi thể của tất cả tang thi ra bên ngoài biệt thự, bằng không thì nơi này sao có thể ở được nữa?
Hai người phải mất gần nửa giờ mới có thể đem tất cả tang thi ra ven đường cách xa khu biệt thự, hai người họ cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Nhìn mặt đất đầy vết máu, Trần Lạc thật sự lười dọn dẹp, nếu lúc này có một người giúp việc thì tốt rồi.
Mã Ngọc cũng không tệ, làm việc gọn gàng lưu loát, nhưng Trần Lạc cũng không biết cô có chết hay không.
Mặc kệ chết hay không, trước hết để cho mạt thế dạy dỗ một lần, sau này bản thân đến cửa cũng có thể thuận lợi hơn rất nhiều.
Vầy sàn nhà này sẽ do ai lau?
Trần Lạc không muốn làm, nhưng Trần Lạc cũng không có ý định để Tô Đại Trụ làm, còn bản thân thì nghỉ ngơi.
Trần Lạc liếc mắt nhìn sang… Pháp Vương.
Chỉ có ngươi.
Trần Lạc tìm một đống khăn lau và một cái thùng nước đem đến, dạy Pháp Vương làm sao nhúng nước, làm sao vắt khăn lau.
“Gâu gâu.”
Pháp Vương ngơ ngác, nhưng mệnh lệnh của Trần Lạc, nó không thể từ chối.
Ngươi thật là chó.
Tô Đại Trụ nói:
“Anh Trần, chúng ta đi siêu thị mua một ít đồ đi.”
Với áo giáp và dùi cui điện của Trần Lạc, quả thực vẫn không nên quá chủ quan.
Trần Lạc đã mệt mỏi cả ngày, căn bản không muốn phí sức lực, ba quả dưa và hai quả chà là kia cũng khiến cho Trần Lạc thấy chướng mắt.
Trần Lạc xua tay nói.
“Ở đây ta có đồ ăn ngon hơn, đi, lên lầu, đi uống rượu.”
Tô Đại Trụ chỉ ăn hai miếng bánh mì và một ít đồ ăn vặt, đừng nói đến sau thức tỉnh dị năng, ngay cả lúc trước khi thức tỉnh Tô Đại Trụ vẫn chưa được ăn đầy đủ.
Trên bàn cơm, Trần Lạc lần lượt lấy ra tám món ăn.
Một đĩa gà lớn, vịt bia, canh chua cá, thịt kho tàu, giò heo om, súp lơ xào, trứng bác tiêu xanh, đậu phụ nhà làm.
Trần Lạc cố ý đặt đĩa gà lớn trước mặt Tô Đại Trụ, hắn thích ăn gà.
Trần Lạc lại lấy ra hai chai bia ướp lạnh và một phần cơm lớn đưa cho Tô Đại Trụ, hắn không thích chỉ ăn đồ ăn.
Nhìn đồ ăn thơm phức ở trên bàn, Tô Đại Trụ không những suýt nữa chảy nước miếng mà con mắt cũng suýt lồi ra.
Điều này thực sự quá bất hợp lý, cứ như vậy mà biến ra?
Tô Đại Trụ ngây ngốc nói:
“Anh Trần, ngươi?”
Trần Lạc khẽ cười giải thích:
“Đại Trụ, ngươi có cảm thấy cơ thể mình có sự thay đổi gì không?”
Tô Đại Trụ gật đầu nói.
“Buổi sáng, sau cơn đau đầu, ta cảm thấy năng lượng trong người tăng lên không ít.”
Năng lượng gia tăng chỉ là một trong những biến hóa của cơ thể Tô Đại Trụ, hắn vẫn còn chưa biết, sinh mệnh của hắn cũng đã tăng lên đáng kể.
Một khi cấp độ của Tô Đại Trụ được nâng cao hơn, dao găm thông thường sẽ không thể dễ dàng đâm vào cơ thể hắn được.
Trần Lạc nói:
“Loại biến hóa này, thật ra trước khi mạt thế bùng nổ, ta đã có rồi, nếu như biến hóa của ngươi là hệ lực lượng thì của ta chính là hệ không gian.
Ta đột nhiên phát hiện ta có thể điều khiển được một chút sức mạnh không gian, sau đó ta lại cảm giác giống như sẽ có một tai nạn nào đó xảy ra, vì vậy ta đã tích trữ một số vật tư.”
Ngươi muốn nói lời này là giả cũng không sai, nhưng cũng không đến mức thái quá như trọng sinh.
Không chỉ có Tô Đại Trụ, nếu như sau này có thể tìm được một tâm phúc đủ để hắn tin tưởng, Trần Lạc cũng sẽ giải thích như vậy.
Tô Đại Trụ gật đầu hiểu ý.
Trần Lạc cười nói:
“Ta còn có dự cảm, chúng ta sẽ trở thành anh em, đi thôi, đừng lo lắng nhiều như vậy, trời đất rộng lớn, ăn uống là điều quan trọng nhất.”
Nhìn một bàn tràn ngập đồ ăn, Tô Đại Trụ nuốt nước miếng liên tục.