Chương 29: Cảm Ơn Chủ Nhân
“Đồ ăn nhiều lắm, ăn không hết được đâu anh Trần, ngươi để dành lại một ít đi, hai ba món là đủ rồi.”
Trần Lạc hào sảng nói:
“Không sao, ăn không hết còn có Pháp Vương ở đây, nó vẫn chưa được ăn cơm.”
Pháp Vương đang lau chùi, căn bản không quan tâm, đừng nói là cơm thừa, những lúc đi lang thang có cơm thừa trong nước rửa chén cũng không là không tồi.
Cảm ơn ngươi, chủ nhân.
Chỉ là cái này, việc lau chùi thật sự là việc mà một con chó nên làm sao?
…
Nếu không có tình huống gì đặc biệt, Trần Lạc sẽ không uống rượu.
Nhưng để ăn mừng cuộc đoàn tụ thực sự với Tô Đại Trụ, Trần Lạc dù thế nào cũng phải uống một ly.
Không nhiều lắm, chỉ có hai chai bia ướp lạnh.
Trần Lạc nhìn Tô Đại Trụ đang ăn uống vui vẻ, trong mắt hiện lên vẻ áy náy.
Những người có dị năng lượng đều ăn cơm nhiều hơn bình thường, đặc biệt là những dị năng giả ở phương diện thể chất, đều là người ham ăn.
Nhưng có bao nhiêu thứ để ăn?
Thời gian đầu Trần Lạc cũng không biết tình huống này, chỉ sau khi tiếp xúc với những dị năng giả cường hoá thân thể, hắn mới biết rõ.
Trần Lạc là một người sợ đói, Tô Đại Trụ thường xuyên nhường đồ ăn của mình cho Trần Lạc, không biết đói bụng khó chịu đến nhường nào.
Trần Lạc đã thề, cho dù hắn bị đói cũng sẽ không để cho Tô Đại Trụ chịu thêm lần nữa.
Nhìn thấy Tô Đại Trụ ăn uống vui vẻ, Trần Lạc mỉm cười như một người cha già nhìn con trai của mình được ăn no nên cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Trần Lạc không ngừng ra hiệu, không cần tiết kiệm, tám món ăn trên bàn không đủ cho Tô Đại Trụ, Trần Lạc lại lấy ra một đĩa thịt gà lớn, Tô Đại Trụ mới được xem như là hoàn toàn vừa lòng thỏa mãn.
Tô Đại Trụ có thể ăn no, Trần Lạc còn cảm thấy thoải mái hơn bản cảm giác sau khi ăn quả nhân sâm.
Trần Lạc đứng dậy, đi tới phòng bếp, lấy một thùng chứa nước lọc từ trong không gian dị năng ra, bắt đầu rửa sạch tinh hạch mà hắn thu hoạch được từ tang thi.
Trần Lạc cũng không đếm được có bao nhiêu, dù thế nào cũng có hơn hai trăm cái.
Sau khi rửa xong, Trần Lạc đã nhìn thấy Pháp Vương trông mong nhìn mình.
Nói là để cơm thừa cho ta đâu? Kết quả không chừa lại một chút gì cho ta, tất cả đều bị tên ham ăn này vét sạch.
Trần Lạc cười cười, lấy ra một phần thịt kho tàu cho Pháp Vương, không khách khí nói, mấy ngày nữa, toàn thế giới sẽ không có được mấy người ăn ngon hơn con chó Pháp Vương này.
Bây giờ, tất cả đều có dự trữ một ít nguyên liệu nấu ăn.
Trần Lạc gọi Tô Đại Trụ đến, đưa cho hắn một nắm tinh hạch.
“Đại Trụ, thử hấp thụ sức mạnh của những tinh hạch này đi, có thể nhanh chóng tăng cường sức mạnh của ngươi.”
Tô Đại Trụ hỏi những cái này lấy ở đâu ra, Trần Lạc cười giải thích là lấy ra từ trong đầu của tang thi.
Tô Đại Trụ lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ, có chút buồn nôn.
Tô Đại Trụ nghĩ đến gì đó, nghi hoặc hỏi:
“Anh Trần, làm sao ngươi biết trong đầu tang thi có mấy thứ này?”
Trần Lạc nói.
“Buổi trưa, lúc ngươi nhức đầu, cảm giác có cái gì đó tạo ra ở trong đầu, ta đoán là một cái tinh hạch đã sinh ra trong đó, ta nghĩ, trong đầu tang thi không biết có cái này hay không? Quả nhiên, trong đầu bọn chúng cũng có.”
Tô Đại Trụ giật mình khen ngợi:
“Anh Trần, ngươi thật thông minh.”
Trần Lạc cười cười, loại chuyện này chỉ cần đầu óc thông minh linh hoạt một chút là có thể biết được, cũng không phải là bí mật gì.
Cho dù bây giờ không biết, thì về sau tiếp xúc với những người khác cũng sẽ biết được.
Trần Lạc ôn hòa nói:
“Sau này đừng kêu là anh Trần nữa, gọi một tiếng anh là được rồi.”
Anh Trần và anh, tất nhiên có sự khác nhau.
Tô Đại Trụ tuy cao lớn vạm vỡ nhưng thật ra hắn nhỏ hơn Trần Lạc ba ngày tuổi.
Tô Đại Trụ lập tức cười ngây ngô nói:
“Được, anh à, từ lâu ta đã muốn có một người anh.”
Trần Lạc và Tô Đại Trụ thật ra đã quen biết nhau hơn một năm, trong lòng Tô Đại Trụ, Trần Lạc khác những người chủ xí nghiệp vênh váo tự đắc khác, không coi hắn là một nhân viên bảo vệ.
Luôn luôn ôn hòa, lễ phép, không vênh váo hung hăng.
Loại này tôn trọng, không khỏi làm cho Tô Đại Trụ nảy sinh hảo cảm.
Đây cũng giống như kiếp trước, sau khi hai người gặp gỡ, tự nhiên mà trở thành bạn đồng hành của nhau.
Trần Lạc bảo Tô Đại Trụ chọn một gian phòng tịnh tâm hấp thụ năng lượng, hắn cũng vào phòng bắt đầu hấp thụ năng lượng.
Sau khi Pháp Vương ăn xong, Trần Lạc trực tiếp ném cho nó một cái tinh hạch.
“Ăn từng miếng một, nếu cảm thấy không chịu nổi nữa thì cũng đừng ăn.”
Tinh hạch có thể để trong lòng bàn tay để hấp thụ, cũng có thể trực tiếp ăn vào trong bụng.
Điểm khác nhau chính là nắm trong lòng bàn tay thì có thể tự do khống chế năng lượng hấp thụ, còn ăn vào trong bụng, ngộ nhỡ không chịu nổi sức mạnh của nó, trường hợp xấu nhất có thể sẽ bạo thể mà chết.