Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 49 - Mạo Hiểm

Chương 49 - Mạo Hiểm


Trần Lạc buông tay ra, không có chống cự hay cưỡng ép giữ lại Mễ Phạn, khiến cho Mễ Phạn sinh ra ý thù địch.
Ôm được Mễ Phạn về tay mình, Mễ Lạp mới thở phào nhẹ nhõm, không dám ở ngoài phòng thêm một chút nào, khẽ nói một câu xin lỗi rồi quay người muốn rời đi.
Gặp gỡ Mễ Lạp sớm như vậy không nằm trong kế hoạch ban đầu của Trần Lạc, lần này hắn đến chỉ là muốn nhìn xem Mễ Linh và Mễ Lạp có nhà hay không mà thôi.
Mễ Phạn đột nhiên giãy dụa kịch liệt ở trong lòng của Mễ Lạp, sử dụng năng lực giao tiếp tâm linh nói với Mễ Lạp:
“Thả ta ra, trên người hắn có cá khô nhỏ, ta muốn ăn cá khô nhỏ.
Hắn có cá khô nhỏ, hắn không phải là người xấu.”
Gương mặt của Mễ Lạp hơi run rẩy, đây là kiểu suy luận gì vậy? Nhưng Mễ Phạn đã nhảy ra khỏi vòng tay của Mễ Lạp, đáp xuống mặt đất, khuôn mặt đáng thương đi đến nhìn Trần Lạc.
“Mễ Phạn đã hơn một tuần không được ăn cá khô nhỏ, cho ta một con đi.”
Trong đầu Trần Lạc nhanh chóng suy nghĩ.
Chắc chắn trong nhà chỉ có một mình Mễ Lạp, nếu có Mễ Linh ở đó, cô tuyệt đối không bao giờ để Mễ Lạp mạo hiểm ở một mình.
Hai chị em không ở cùng một chỗ.
Đây có phải là một cơ hội tốt để tấn công em gái trước hay không? Đương nhiên không thể nào đưa vật tư cho đối phương ngay lập tức được, Tô Đại Trụ còn biết lịch sự ân cần, nếu không phải là lừa đảo thì cũng là ăn trộm.
Trần Lạc vốn dĩ định sử dụng phương thức hợp tác, dù sao Mễ Linh và Mễ Lạp cũng không phải là bình hoa di động.
Với thực lực mạnh mẽ của bản thân, biết trước tất sự nguy hiểm, còn có một lượng lớn vật tư, Trần Lạc hoàn toàn tin chắc các cô sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh mình.
Kiếp trước hắn cũng chưa từng thấy con mèo Mễ Phạn này, thậm chí còn không nghe nói Mễ Lạp và Mễ Linh có nuôi mèo, như vậy chắc chắn là Mễ Phạm đã chết giữa chừng.
Trực giác của con mèo này rất chuẩn, nó vậy mà có thể cảm giác được trên người mình có cá khô nhỏ.
Nghĩ đến đây, Trần Lạc cười cười nói với Mễ Phạn:
“Siêu thị lớn bên ngoài chắc chắn có cá khô nhỏ, đi thôi, ta dẫn ngươi đi.”
Trần Lạc lại hỏi Mễ Lạc:
“Có muốn hợp tác với chúng ta tìm kiếm vật tư hay không?”
Mễ Lạp vô thức từ chối, cô không thể nào đi cùng hai người xa lạ như vậy được.
Nhưng Mễ Phạn không nghĩ gì nhiều, vội vàng gật đầu đồng ý, thấy Mễ Lạp do dự nó liền thuyết phục cô:
“Ta có thể cảm giác được, người này không hề có ác ý, có thể tin tưởng được.”
Mễ Lạp vẫn còn do dự, Mễ Phạn trở nên mất kiên nhẫn:
“Vậy ngươi đừng đi, ta và hắn đi, ngươi cứ ở nhà chờ ta mang đồ ăn về cho ngươi là được rồi.”
Tim ta đau quá.
Lời nói của Mễ Phạn khiến cho gương mặt của Mễ Lạp nóng bừng lên, đã hơn một tuần lễ cô chỉ toàn dựa vào Mễ Phạn, lợi dụng thân hình nhỏ nhắn dẻo dai của nó để thu hoạch vật tư.
Nếu không phải là Pháp Vương thì không ai có thể bắt được một con mèo có trí tuệ và linh hoạt.
Bây giờ, các siêu thị bên ngoài đều trống rỗng, trừ phi Mễ Phạn chạy đến nơi xa hơn thì mới có thể tìm kiếm được vật tư, nhưng như vậy quá nguy hiểm.
Nghĩ đến Mễ Phạn vừa nói hai người kia không có ác ý, Mễ Lạp mới tin tưởng, trực giác của Mễ Phạn vô cùng chuẩn, đặc biệt là từ sau khi nó thức tỉnh năng lực tâm linh.
Trong nhà quả thật không còn chút thức ăn nào.
Mễ Lạp kiên quyết nói:
“Được, ta đi cùng với các ngươi.”
Mễ Phạn à, ta đặt cược tất cả vào ngươi.
Trần Lạc cười, đây là một khởi đầu tốt đẹp.
Mễ Lạp nói:
“Các ngươi chờ ta một chút, ta lên lầu lấy một ít đồ.”
Không lâu sau đó, Mễ Lạp đi xuống, trên đầu đội một chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ, hẳn là của xe đạp điện, trên người còn khoác một chiếc áo khoác da dày cộm, che đi dáng người nhỏ nhắn trẻ trung.
Trong tay cô còn cầm một cái chày cán bột.
Mễ Lạp yếu ớt nói với Trần Lạc:
“Hẳn là ngươi biết Mễ Phạn có khả năng giao tiếp với ngươi, ta cũng đột nhiên có được khả năng đặc biệt, tương đương với linh mục trong trò chơi.”
Trần Lạc khẽ cười một tiếng, không giấu diếm gì, giới thiệu:
“Ta tên là Trần Lạc, năng lực tương đương với một pháp sư không gian.
Hắn tên là Tô Đại Trụ, năng lực tương đương với một chiến sĩ.
Con chó này là bạn đồng hành của ta, tên là Pháp Vương, là pháp sư hệ lôi điện, ngươi có thể gọi nó là Lôi Điện Pháp Vương.”
Pháp Vương nghe thấy Trần Lạc giới thiệu nó như vậy, lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực đứng thẳng lên, ta không phải là kẻ năng lực chiến đấu tầm thường như Mễ Phạn.
Mễ Phạn kinh ngạc nhìn Pháp Vương, thì ra không chỉ Mễ Phạn có năng lực đặc biệt mà một con chó cũng có thể tạo ra lôi điện sao? Nếu không bước ra ngoài thì cũng không biết thế giới đã biến đổi nhiều đến mức nào.
Mễ Phạn thúc giục nói:
“Nhanh đi tìm cá khô nhỏ.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất