Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 48 - Từ Bỏ Ý Định Này

Chương 48 - Từ Bỏ Ý Định Này


“Meo.”
Một tiếng meo meo vang lên rất rõ ràng từ một con mèo, sau đó một bóng dáng màu trắng xuất hiện trong bụi cây, nhanh chóng bỏ chạy.
Pháp Vương phát hiện ra con mèo trốn trong bụi cây, lập tức đuổi theo khiến con mèo sợ hãi chạy trốn.
Nhưng rõ ràng, dù mèo nhanh nhẹn hơn chó rất nhiều, nhưng chỉ vỏn vẹn năm giây, Pháp Vương đã đuổi kịp con mèo này.
Trần Lạc sửng sốt, mèo? Tất nhiên, là mèo chưa bị tang thi hóa.
Trần Lạc vội vàng nói:
“Pháp Vương, đừng làm tổn thương nó.”
Có mèo mang về làm thú cưng cũng không tệ.
Chó mèo cũng có khả năng biến thành tang thi, nhưng cũng không mạnh hay yếu hơn so với tang thi bình thường, trừ phi chúng là loại đột biến thể, nhưng xác suất này rất nhỏ.
Trước khi xảy ra mạt thế, Trần Lạc muốn mua một con mèo để bầu bạn, nhưng không biết sau khi mua về thì nó có thể biến thành tang thi hay không, ngộ nhỡ nó đưa hắn đến một nơi nào đó rồi giết chết hắn thì sao, vì vậy hắn dứt khoát từ bỏ ý định này.
Trần Lạc nghĩ nếu nó có ngoại hình xinh đẹp thì sẽ mang nó về.
Nếu nó không dễ nhìn chút nào thì thôi vậy.
Pháp Vương cắn vào lớp da mềm mại trên cổ con mèo, chậm rãi chạy đến trước mặt hắn, vẻ mặt đòi công trạng.
Trần Lạc nhìn con mèo này, vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
Nhìn kỹ lại, đây là một con mèo màu bạc thân hình dài hơn hai mươi centimet, có đôi mắt màu xanh da trời.
Bộ lông mềm mại, không có một sợi lông khác màu nào.
Nhìn tổng thể rất xinh đẹp, giống như mèo bên cạnh những nàng tiên nhỏ.
Đương nhiên, cũng có thể là con đực.
Con mèo ra sức giãy dụa trong miệng của Pháp Vương, nhưng rõ ràng là không thể thoát ra được.
Trần Lạc muốn sờ cái đầu nhỏ xù lông của nó, đột nhiên nghe được một giọng nói vang lên.
“A a a, mau nói con chó ngu xuẩn này thả ta ra.”
Hai con ngươi của Trần Lạc co rút lại, kinh ngạc nhìn con mèo này.
Giọng nói này không phải vang lên bên tai, mà là vang lên từ trong lòng hắn.
Trần Lạc cũng không xa lạ gì với loại năng lực này, dị năng giả có năng lực tinh thần mạnh mẽ có thể nói chuyện với nhau thông qua sức mạnh tinh thần mà không cần phải nói chuyện trực tiếp với đối phương.
Pháp Vương là một con chó có thể làm chủ dị năng lôi điện thì những con chó mèo khác tại sao không làm chủ được dị năng tinh thần?
Con mèo màu bạc trước mặt này hiển nhiên đã nắm giữ được năng lực giao tiếp tâm linh, nó rất thông minh, biết được Trần Lạc là chủ cho nên mới năn nỉ Trần Lạc để Pháp Vương thả nó ra.
Đôi mắt Trần Lạc sáng lên, chỉ là vô tình đi kiểm tra vậy mà lại có được kết quả thu hoạch ngoài ý muốn.
Đến chơi với ta đi, sẽ có ăn có thịt có cá.
Trần Lạc mắng:
“Pháp Vương, sao ngươi có thể thô lỗ như vậy? Mau thả nó ra.”
Nói thì nói như thế nhưng Trần Lạc lại bắt lấy cơ thể của con mèo, sợ nó bỏ chạy.
Tâm trạng của Pháp Vương không tốt, được, là ta sai.
Con mèo ở trong tay của Trần Lạc lại không hề giãy dụa, mở to đôi mắt màu xanh da trời nhìn Trần Lạc, cùng lúc đó trong lòng Trần Lạc cũng vang lên một giọng nói.
“Ta không khiêu khích nó, cũng không chọc giận nó, con chó này đang yên đang lành lại cắn ta, thật ghê tởm.”
Trần Lạc phụ họa nói:
“Đúng, đúng, thật ghê tởm.”
Tô Đại Trụ gãi đầu, khó hiểu nhìn Trần Lạc, có vẻ như anh trai và con mèo này đang nói chuyện với nhau thì phải?
Con mèo lại sử dụng năng lực một lần nữa, dường như nó cảm nhận được.
“Ngươi có cá khô nhỏ không? Ta cảm thấy ngươi có.”

Trực giác của dị năng giả hệ tinh thần mạnh hơn người bình thường.
Thậm chí dị năng giả hệ tinh thần có năng lực mạnh còn có thể cảm giác được nguy hiểm cận kề.
Giống như động vật có thể sớm biết được trời mưa, động đất, từ đó sinh ra các phản ứng.
Con mèo này cảm giác được trên người của Trần Lạc có cá khô nhỏ.
Đúng vậy, đúng là có, hơn nữa còn có rất nhiều là đằng khác.
Không chỉ có cá sống mà đồ ăn làm từ cá cũng không ít.
Ngoài ra còn có các loại đồ ăn vặt, cá nướng, cá khô nhỏ cũng được tính theo tấn.
Trần Lạc cười khúc khích, muốn thấy được cá khô nhỏ, ăn thức ăn của ta thì phải là mèo của ta.
Mang về nhà, dùng sức vuốt ve.
Vuốt ve một con mèo có thể giúp con người giải tỏa căng thẳng, thư giãn, giúp cho tâm trạng trở nên vui vẻ.
Đúng lúc này, rèm cửa trong một căn phòng trên lầu hai bị kéo ra, cửa sổ được mở ra, một giọng nói nóng nảy truyền đến.
“Thả Mễ Phạn của ta ra.”
Trần Lạc ngẩng đầu, ngạc nhiên phát hiện người này chính là Mễ Lạp.
Con mèo này tên là Mễ Phạn à? Là mèo của cô sao?
Mễ Lạp thấy hai “hung thần tàn sát” cầm gậy trong tay, hơn nữa còn đang nắm lấy con mèo của cô, khiến cho cô không khỏi lo lắng.
Bóng dáng của Mễ Lạp biến mất khỏi cửa sổ, chỉ vỏn vẹn hơn mười giây, Mễ Lạp đã mở cửa ra, từ lầu hai chạy xuống lầu một.
Vẻ mặt của Mễ Lạp bất an, cảnh giác nhìn Trần Lạc và Tô Đại Trụ, nhưng vẫn dũng cảm giật lấy Mễ Phạn từ tay của Trần Lạc.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất